Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 541:

Cá dưa xám thuận thế quấn quanh cánh tay của Chu Trung Phong.
Một đường quấn đến hết cánh tay, dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ mà gân xanh nổi lên trên tay Chu Trung Phong.
Bị ghìm lại rồi, lực của con cá dưa xám rất lớn.
Khương Thư Lan thực sự bị dọa cho sợ rồi, cô chưa từng thấy loài vật nào như vậy bao giờ, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra cầm lấy cái xẻng trong chiếc thùng mà nện xuống mình của con cá dưa xám.
Vừa đánh vừa cố gắng khiến bản thân không nhắm mắt lại, bởi vì chỉ có như vậy mới không khiến cho cánh tay Chu Trung Phong bị thương.
Chu Trung Phong thấy Khương Thư Lan rõ ràng đang sợ hãi nhưng vẫn đấu với con cá dưa xám, lòng anh như nhũn ra: “Được rồi, Thư Lan, nó bị bóp chết rồi, không cần đập khắp nơi như vậy đâu.”
Tuy rằng sức lực của cá dưa xám rất lớn, nhưng sức lực của anh còn lớn hơn.
Khoảng không còn trống trên cánh tay còn có thể huých vào được tay của Khương Thư Lan.
Một cái thì lạnh, một cái lại ấm.
Chỉ trong nháy mắt, Khương Thư Lan như thể được hoàn hồn: “Anh không sao chứ?”
Cô vừa định tiến đến kéo cánh tay đối phương, kết quả con cá dưa xám đã chết lập tức rơi từ trên tay đối phương xuống.
Khương Thư Lan bị làm cho sợ, theo bản năng lui về sau mấy bước.
Chu Trung Phong rửa sạch tay mình rồi che khuất tầm mắt cô: “Được rồi, đừng nhìn nữa.”
Nhưng bình thường cá dưa xám chỉ ở những chỗ nước sâu chứ rất ít đến nơi nước nông như vậy.
Có thể gặp được cá dưa xám cũng coi như là gặp may.
“Ăn có ngon không?”
Khương Thư Lan chần chờ mà đẩy tay Chu Trung Phong xuống, theo bản năng mà hỏi: “Có ăn ngon bằng cá thạch ban không?”
Đối với cô thì trong nhiều loại cá biển thì cá thạch ban là có nhiều thịt nhất.
Cho dù không ngon thì lúc này Chu Trung Phong cũng sẽ nói là ngon, anh gật đầu: “Còn ngon hơn cả cá thạch ban, nhất là khi nướng trên đá, chỉ nướng một lúc thôi cá đã chín rồi, lúc đó ăn luôn là tươi ngon nhất.”
Nghe vậy thì Khương Thư Lan không khỏi nuốt nước miếng, chần chờ nói: “Hóa ra cũng không đáng sợ đến vậy...”
Nếu như ăn ngon thì cô cũng không phải không chấp nhận được bộ dạng đáng sợ của cá dưa xám kia.
Chu Trung Phong thấy cô như thế thì đưa tay lên xoa đầu cô, cười một tiếng: “Thư Lan, sao em có thể đáng yêu đến vậy chứ?”
Trong giọng nói đầy sự yêu chiều không nói lên lời.
Rõ ràng chỉ là lời nói bình thường nhưng Khương Thư Lan nghe vào tai như nghe tiếng sét đánh ngang tai vậy.
Khương Thư Lan lập tức nói lảng đi: “Nướng một nửa, hấp một nửa, còn kho một nửa nữa có được không?”
Con cá dưa xám này tính qua chắc cũng phải hơn mười cân, thậm chí còn có thể nặng hơn.
“Ừm, đều nghe theo em hết.”
Phòng y tế.
Lúc tư lệnh Cao cùng với sư trưởng Lôi đi tới, Hứa Vệ Phương vẫn còn chưa tỉnh.
Nhìn thấy cả người Hứa Vệ Phương phồng lên gấp đôi lại còn quấn băng gạc khắp xung quanh, bộ dạng vô cùng thê thảm.
“Bác sĩ nói phải tiêm thuốc an thần cho cậu ấy nếu không tối nay cậu ấy mà có muốn ngủ cũng phải đến sáng mai mới ngủ được.”
Nghe được lời này, tư lệnh Cao nhíu mày, ra vẻ hùng hổ nói: “Tên vô liêm sỉ này bị như vậy cũng đáng lắm!”
Mắng xong lại nghĩ đến chuyện khác: “Vậy chuyện ở rừng cao su thế nào rồi?”
Trong phòng lập tức trở nên im lặng.
Sau đó là một tràng tiếng đập cửa: “Báo cáo lãnh đạo, người của tộc họ Lê đến tìm ngài.”
Lời này nói ra, căn phòng y tế vốn đã tĩnh lặng giờ lại càng tĩnh lặng hơn.
“Ai vậy?” Tư lệnh Cao ngạc nhiên hỏi.
“Lãnh đạo, là tộc họ Lê phái một đại biểu tới nói một mình đi tìm ngài.”
Lần này tư lệnh Cao hoàn toàn nghe rõ rồi, ông ấy ngạc nhiên lập tức nói: “Mời vào đi, mời vào đi.”
Thái độ cực kỳ ôn hòa, đúng hơn là bình dị gần gũi.
Dừng một lúc, ông ấy liếc qua phòng bệnh, cảm thấy không được thích hợp cho lắm, nhưng mà bây giờ quay về văn phòng cũng chẳng còn kịp nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận