Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 543:

Lời nói này khiến cho căn phòng trong phút chốc liền trở nên im lặng.
Tư lệnh Cao với sư trưởng Lôi theo bản năng quay qua nhìn nhau, sau đó nhận lấy tờ giấy, cẩn thận mà xem xét qua.
Chữ viết trên tờ giấy có chút nghuệch ngoạc qua loa, nhưng từng dấu vân tay màu đỏ ở phía cuối cùng mới khiến cho người ta phải chấn động.
Tư lệnh Cao đọc lướt qua nhanh như gió, sao đó ngẩng đầu lên: “Mấy người như vậy là, như vậy là đang....”
Nói đến đây rồi, vậy mà lại không thể nói ra thêm chữ nào được nữa.
Đây là chuyện từ trước đến nay chưa từng có ở trên hải đảo, người dân vì một quân nhân mà viết đơn thỉnh nguyện.
“Đúng vậy, chúng tôi thành khẩn yêu cầu lãnh đạo trả lại phó đoàn Chu cho chúng tôi.” Lúc ông nội Tiểu đang nói.
Những người khác cũng đồng loạt lặp lại: “Lãnh đạo, hãy trả lại phó đoàn Chu cho chúng tôi đi!”
“Rừng cao su không thể không có cậu ấy được, chúng tôi cũng chỉ biết cậu ấy mà thôi!”
Từng cặp mắt mong chờ, từng khuôn mặt chờ mong.
Tư lệnh Cao không nói được lời nào nữa rồi, người có được lòng dân như có được cả thiên hạ, Chu Trung Phong lúc này đây lại có được lòng dân rồi!
Lại còn có được lòng của tất cả người dân nữa.
Tư lệnh Cao nhìn thoáng qua Hứa Vệ Phương vẫn còn hôn mê mà nằm trên giường bệnh, một người thì bị dân đánh, thả ong đuổi theo đốt, một người rõ ràng đã rời đi rồi nhưng vẫn được người dân bận lòng, viết thư thỉnh nguyện yêu cầu quân đội cho Chu Trung Phong quay lại.
Không thể không nói, khác biệt của hai người này thực sự quá lớn rồi.
Sau khi trầm mặc một hồi lâu, sư trưởng Lôi thúc giục: “Lãnh đạo, có thể được hay không thì sẽ cần lời xác định của ngài!”
Sau đó ông ấy quay qua nhìn về phía thôn dân, nói với bọn họ: “Chúng ta cũng không thể phụ ý kiến của nhân dân quần chúng được!”
Nhưng trong lòng lại không nhịn được mà nói, tiểu tử giỏi lắm, có thể làm được đến mức này luôn rồi!
Đến cả những người dân khó tính nhất cũng đều được anh thu phục mất rồi.
Tư lệnh Cao cầm lấy tờ giấy mỏng manh, lúc này đây ông ấy lại cảm thấy như tờ giấy mỏng manh này nặng cả trăm cân vậy.
“Tôi đồng ý.”
Ông ấy rút ra từ trước ngực một chiếc bút máy hiệu Anh Hùng, mở nắp bút, lắc lắc mực nước, ký một nét như rồng bay phượng múa, trôi nổi trên tờ giấy.
“Phê chuẩn!”
Giờ phút này đây, tất cả mọi người ở trong phòng bệnh đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Lãnh đạo, cảm ơn ngài, phó đoàn Chu thực sự là một người rất tốt, công việc ở rừng cao su, chỉ có cậu ấy mới có thể đảm nhiệm được.”
Ông nội Tiểu kích động đến đỏ hết cả hốc mắt lên, run rẩy mà nhận lấy thư thỉnh nguyện, cẩn thận nâng đỡ nó như vật quý.
Tư lệnh Cao cùng với sư trưởng Lôi ở bên cạnh thấy một màn này cũng nói: “Đây mới chính là bộ đội con em chân chính của người dân.”
Có thể khiến cho dân chúng tán thành, có thể khiến cho dân chúng bận lòng, có thể khiến cho dân chúng tín nhiệm.
Sư trưởng Lôi ở bên cạnh nghe như vậy liền nói thầm một tiếng: “Vậy mà ngài lại còn đổi người với Chu Trung Phong.”
Ông ấy bĩu môi, chỉ về phía giường bệnh, nhịn không được mà móc mỉa: “Nếu như ngài không thay đổi người thì đã không có nhiều chuyện như vậy rồi.”
Hứa Vệ Phương bây giờ còn đang nằm hôn mê rất sâu ở trên giường!
Chu Trung Phong bị cách chức, chính ủy Tống bị cách chức, đội trưởng Na bị cách chức, đội trưởng Triệu xin nghỉ phép.
Những người tâm phúc trong tay ông ấy giờ không còn ai nữa rồi.
Tư lệnh Cao lập tức trừng mắt lên: “Đó là tôi muốn sao? Đó là do tôi đi thủ đô họp người ta cho tôi điều lệnh như vậy, tôi có thể làm gì được đây? Tôi có thể giống như lão hổ Lôi cùng với cấp dưới của anh, thoải mái từ chức mặc kệ mọi chuyện như vậy được sao?”
“Ông nói xem tôi có thể quyết định được hết mọi chuyện sao?”
Lên được đến chức này, mọi chuyện đâu còn đơn giản như vậy nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận