Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 550:

Ngoài ra cô còn sờ vào vải tổng hợp màu lam, cảm thấy có chút tiếc nuối: “Bên trong quân đội cũng đã phát rồi, bằng không thì có thể mua cho anh một cuộn vải màu lam.”
Màu sắc của biển rộng, Chu Trung Phong mặc vào chắc chắn là sẽ rất đẹp.
Chu Trung Phong tuy rằng rất muốn nhưng vẫn phải từ chối: “Bỏ đi, màu này sặc sỡ quá, sẽ dễ dàng bị người khác chú ý đến.”
Tất cả quân đội đều mặc màu trắng với màu xanh lục, ngược lại lại thành màu sắc của quân nhân.
Khương Thư Lan cũng đành từ bỏ.
“Giày thì sao? Có muốn mua giày không?”
Chu Trung Phong lắc đầu: “Quân đội cũng phát cho mỗi người ba đôi giày rồi, còn chưa đi hết, em mua giày cho mình với đứa nhỏ là được rồi.”
Nghe nói như vậy, Khương Thư Lan lại cảm thán, gả cho quân nhân đúng là tốt thật đó.
Ngoài đồ lót ra thì không cần phải mua thêm gì nữa, căn bản đều được quân đội phát cho hết rồi.
Thực sự tiết kiệm được rất nhiều tiền!
Cô tự đi nhìn mua giày cho mình, mua một đôi giày da màu trắng gót hơi cao, đây là đồ mà phía Đông Bắc bọn họ không hề có.
Cô cảm thấy chiếc váy đỏ của mình kết hợp cùng đôi giày trắng này thực sự rất thích hợp, chắc chắn sẽ rất đẹp.
Đợi ra khỏi lầu bách hóa rồi, trên người Chu Trung Phong đã đầy ắp đồ để xách.
Đây là đã áp chết mức độ mua đồ của Khương Thư Lan rồi.
Khương Thư Lan không xác định được nếu như không thể áp chế được bản thân, trong tay lại vừa có tiền vừa có phiếu, liệu có thể mua được hết cả lầu bách hóa về không.
Cô rất nhanh liền loại bỏ được ý tưởng kinh khủng này.
Đợi sau khi sắp xếp xong hết lại đồ rồi liền đi ra ngoài để gửi đồ, viết ba địa chỉ, sau đó đi tới bưu cục một chuyến.
Đem ba phần đồ đã mua đều gửi đi hết.
Bọn họ ở Dương thành đến ngày thứ ba thì ngồi thuyền để quay về đảo.
Nhưng mà khi vừa đặt chân tới hải đảo, đồ đạc còn chưa kịp cầm về nhà, vừa xuống thuyền đã bị chặn đứng.
Là cảnh vệ Tiểu Tôn của tư lệnh Cao, hắn ta đi cùng với Tiểu Trương, đứng ở bến tàu, ánh mắt trừng lớn nhìn tới nhìn lui từng người từng người một.
Đợi cho đến khi nhìn thấy được Khương Thư Lan với Chu Trung Phong rồi, ánh mắt lập tức mở lớn ra.
“Phó đoàn cùng chúng tôi đi tới văn phòng của tư lệnh Cao.”
Ba ngày lận!
Quỷ mới biết ba ngày này bọn họ ở bến tàu hít biết bao nhiêu gió biển rồi.
Chu Trung Phong theo bản năng mà đưa mắt qua nhìn Khương Thư Lan, trấn an cô: “Đừng sợ, anh đi một lát rồi về.”
Dừng một lúc, anh đưa hết đồ cho Tiểu Trương, anh vẫn cảm thấy tin tưởng Tiểu Trương hơn: “Giúp tôi đưa chị cậu về nhà, tôi sẽ cùng đi tới văn phòng với Tiểu Tôn.”
Vừa nghe thấy anh đồng ý, Tiểu Trương lập tức vui vẻ vâng một tiếng, nhận lấy đồ, ôi chao, nặng quá đi.
Chu Trung Phong đi cùng với Tiểu Tôn rồi, Tiểu Trương mới thúc giục Khương Thư Lan: “Chị à, để em đưa chị về.”
Khương Thư Lan lo lắng nhìn theo bóng lưng của Chu Trung Phong, sợ bọn họ đi ba ngày như vậy, tư lệnh Cao sẽ tức giận mà phạt anh.
Như thể nhìn ra được nỗi lo của Khương Thư Lan, Tiểu Trương đưa mắt thăm dò xung quanh, thấp giọng mà nói: “Chị à, phó đoàn đi tới đó là chuyện tốt, không chừng còn có thể được thăng chức đó!”
Văn phòng của tư lệnh Cao.
“Hình như Chu Trung Phong đến rồi đúng không?”
Chu Trung Phong đẩy cửa đi vào, còn chưa đi vào hẳn thì đã nghe thấy tiếng tư lệnh Cao nói chuyện với sư trưởng Lôi.
Sư trưởng Lôi nói: “Nghe thấy tiếng bước chân của Chu Trung Phong thì phải?”
Mấy người bọn họ, ai nấy cũng mắt sắc tai tinh, đây chính là tiêu chuẩn căn bản nhất.
Quả nhiên một giây sau, Chu Trung Phong lập tức tiến vào, thân hình anh cao ngất đến một mét tám lăm.
Nhìn qua rất có khí chất áp bức, bởi vì được nghỉ phép quay về nhà, toàn thân đều mặc một màu trắng.
Nhìn qua bớt được mấy phần lạnh lùng, thêm được mấy phần ôn hòa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận