Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 552:

Sự việc loạn đến mức độ này, anh không nghĩ là một câu xin lỗi có thể giải quyết được.
Huống hồ, câu xin lỗi của Hứa Vệ Phương cũng không hề đáng giá như vậy.
Mặt của Hứa Vệ Phương lúc này đây không chỉ còn là đỏ nữa, nói là chuyển sang màu gấc cũng chưa đủ.
“Còn có, còn có là chuyện của rừng cao su, anh tiếp tục tiếp nhận đi!”
Chuyện đến mức này rồi, Hứa Vệ Phương coi như cũng hiểu được đạo lý vì sao năm đó ông nội bắt hắn ta ghi chuyên ngành thực vật học chứ không để hắn ta vào quân đội làm.
Hắn phát hiện bản thân căn bản không thích hợp với cách sống của quân đội.
Hứa Vệ Phương nói ra lời này, tư lệnh Cao ở bên cạnh không khỏi thở phào ra: “Trung Phong, cậu cũng thấy đó, Tiểu Hứa nhận lỗi rồi, chuyện rừng cao su coi như là nể mặt ông già này, cậu mau chóng tiếp tục tiếp nhận đi!”
So với việc nói rằng tư lệnh Cao nhận lỗi thì nói tư lệnh Cao tinh thông mọi chuyện vẫn chuẩn xác hơn.
Chuyện tiếp tục tiến hành công việc ở rừng cao su, ngoài Chu Trung Phong ra thì không ai có thể tiến hành được.
Chỉ có thể là Chu Trung Phong được thôi.
Chu Trung Phong không làm bộ làm tịch nữa mà ngữ khí đầy bình tĩnh nói: “Đây vốn dĩ là công việc của tôi.”
Chuyện này đến đây mới có thể ngừng được.
Chuyện nên làm anh đã làm rồi, nếu như còn tiếp tục thì sẽ trở thành không đúng mực nữa.
Nhưng chỉ một câu này thôi liền khiến cho mặt của Hứa Vệ Phương bỗng chốc nóng rát.
“Xin lỗi.”
Lời xin lỗi lúc này đây vậy mà lại chân thành hơn lời xin lỗi vừa rồi rất nhiều.
Đến cả Chu Trung Phong cũng giương mắt nhìn qua, có chút ngạc nhiên: “Hứa Vệ Phương, cậu với tôi từ trước đến giờ vốn dĩ không có gì để so sánh với nhau hết.”
Anh thực sự không hiểu được, Hứa Vệ Phương cứ so đo với anh làm gì?
Hai người bọn họ cho tới bây giờ chưa từng đi chung đường với nhau.
Hứa Vệ Phương không hề ngờ rằng lại nhận được đáp án như vậy, hắn ta cười khổ một tiếng: “Chu Trung Phong, anh có từng coi tôi là đối thủ hay chưa?”
Chu Trung Phong quả quyết mà lắc đầu: “Chưa từng.”
Lúc này Hứa Vệ Phương lập tức im lặng, cảm thấy bản thân giống như kẻ đáng bị chê cười vậy.
Nhiều năm như vậy trôi qua, hắn ta vẫn luôn coi Chu Trung Phong là đối thủ của mình.
Lúc hắn ta đỗ đại học Yến Kinh, còn vì như vậy mà đắc ý, cuối cùng hắn ta cũng thắng được Chu Trung Phong một ván.
Từ đầu đến cuối không hề ngờ rằng, đối thủ từ trước đến giờ chưa từng coi hắn ta là đối thủ.
Hứa Vệ Phương không biết phải nói gì nữa, sau một lúc lâu hắn ta mới nói: “Tôi muốn đặt vé tàu buổi chiều, càng nhanh càng tốt.”
Hắn ta chỉ muốn thoát khỏi nơi này mà thôi.
Vốn tưởng rằng bản thân mình lên đảo sẽ chứng minh được bản thân còn giỏi hơn Chu Trung Phong, nhưng lại không ngờ rằng bản thân bị chê cười như vậy.
Lời này của Hứa Vệ Phương khiến cho mọi người ở đó có chút kinh ngạc.
Tư lệnh Cao trầm ngâm nói: “Điều lệnh đưa cho cậu kỳ hạn là nửa năm, cậu mới đến được một tuần? Còn chưa đến một tuần nữa.”
“Hậu quả của việc làm trái lại điều lệnh thì tôi sẽ tự mình đi mà gánh vác.” Ngữ khí của Hứa Vệ Phương tan vỡ rồi: “Tôi bây giờ chỉ muốn nhanh chóng quay về thủ đô mà thôi.”
Rời xa hải đảo.
Rời xa Chu Trung Phong.
Cả đời này hắn ta không bao giờ muốn nhìn mặt Chu Trung Phong nữa.
Anh chính là bóng ma tâm lý của hắn ta, cũng là ngọn núi mà cao cả đời hắn ta không trèo lên được.
Tư lệnh Cao cùng với Chu Trung Phong đưa mắt nhìn nhau, Chu Trung Phong gật đầu, tư lệnh Cao liền nói với Tiểu Tôn: “Đi chuẩn bị cho anh ta vé tàu rời đi sớm nhất có thể đi.”
“Mặt khác, dẫn Tiểu Hứa ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói với Chu Trung Phong.”
Lúc này đây, Hứa Vệ Phương không phản kháng gì nữa mà trực tiếp rời khỏi văn phòng luôn.
Hắn ta thậm chí còn không có dũng khí tiếp tục đối diện với Chu Trung Phong nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận