Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 554:

“Sự nghiệp của tôi có thể không so được với anh, nhưng gia đình tôi thì chắc chắn hơn!”
Chu Trung Phong nhíu mày: “Anh đã kết hôn chưa?”
Không đợi đối phương trả lời, anh đã nói: “Tôi kết hôn rồi, hơn nữa vợ tôi còn đang đợi tôi ở nhà.”
Ý nói gia đình sao? Gia đình của anh lấy cái gì mà so được với tôi?
Đang đùa hay sao?
Hứa Vệ Phương: “...”
Hứa Vệ Phương thực sự giận rồi!
Sau một hồi, hắn ta lại oán hận nói: “Tôi quay về thủ đô sẽ đi xem mắt, sau đó kết hôn luôn, tranh thủ ba năm sinh hai đứa, mười năm sinh tám đứa!”
“Chu Trung Phong, đợi tôi sinh được mười tám đứa con trai rồi thì chắc chắn sẽ thắng được anh!”
Chu Trung Phong không hiểu, người này lớn lên được kiểu gì vậy?
Cho dù sinh được con, cũng có thể coi là hơn anh được sao?
Một người hiện tại còn chưa có vợ, nói sinh mười tám đứa con để thắng được anh, đây không phải là đang nói đùa đó chứ?
Chu Trung Phong nhìn anh một cái, lập tức nói: “Cứ tự nhiên.”
Sau đó anh nghênh ngang bỏ đi luôn.
Hứa Vệ Phương đứng tại chỗ, một lúc lâu sau mới làu bàu lầm bầm: “Anh ta như vậy là đồng ý hay không đồng ý vậy?”
Lúc Chu Trung Phong quay về nhà, Khương Thư Lan đang ở trong sân thu dọn những thứ vừa mua.
Cho đứa nhỏ một bộ quần áo may, lúc thử quần áo cho hai đứa nhỏ, Lôi Vân Bảo cùng với Tiểu Thiết Đản đang làm đỏm đến không chịu được.
Mặc quần áo mới vào rồi liền không nỡ cởi ra nữa, cứ vậy mà vung vẩy ở sân sau.
“Thư Lan?” Chu Trung Phong đi vào trong sân gọi cô. Thanh âm vô cùng ôn hòa.
Khương Thư Lan ngẩng đầu lên nhìn: “Quay về rồi sao? Thế nào rồi? Giải quyết xong hết chuyện chưa?”
Cô đi về phía trước, Chu Trung Phong gật đầu, buông lỏng cổ áo: “Giải quyết xong rồi, không chỉ như vậy.” Anh ôm chầm lấy Khương Thư Lan, nhấc bổng cô lên không trung: “Thư Lan, anh được lên làm đội trưởng rồi.”
Ngữ khí vẫn giống như bình thường, nhưng động tác lại vô cùng nghịch ngợm thoải mái, thể hiện ra được sự mất bình tĩnh trong tâm trạng của đối phương.
Khương Thư Lan bị nhấc bổng lên, đầu tiên đang định mắng người, nhưng lúc nghe được câu nói của Chu Trung Phong.
Lập tức vui vẻ, đưa tay ra nhéo anh: “Anh mau thả em xuống đi.”
Chu Trung Phong cười lên, vững vàng ôm lấy cô mà chạy quanh một vòng sân.
Hai đứa nhỏ ban đầu còn vui vẻ ở trong sân lập tức chạy tới xem bọn họ.
Lôi Vân Bảo che mắt lại nhìn lén: “Xấu hổ quá đi, xấu hổ quá đi, xấu hổ quá.”
Tiểu Thiết Đản kéo cậu bé: “Em đừng làm càn, cô với dượng không làm như vậy thì chúng ta làm sao có em gái được đây?”
Nói xong còn tiếp tục lên giọng dạy dỗ: “Cô và dượng, lần sau hai người muốn ôm thì vào nhà hãng ôm, đừng để cho mấy đứa nhỏ thấy được, sẽ khiến người ta cảm thấy xấu hổ đó.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn còn đỏ lên, như thể bôi son lên vậy.
Lúc này Khương Thư Lan chỉ muốn đánh Chu Trung Phong một cái, người này ở trước mặt bọn họ không dạy được gì tốt đã đành, còn dạy hư chúng.
“Còn không mau thả em xuống dưới đi!” Khương Thư Lan trừng mắt.
Chu Trung Phong sờ sờ mũi, thả cô xuống dưới: “Thư Lan, em đừng nghe mấy đứa nhỏ nói, đều là nói bừa hết đó.”
Khương Thư Lan mím môi: “Lần sau còn càn rở như vậy nữa thì ngủ ở phòng khách cho muỗi cắn đi.”
Vợ chồng son vừa mới kết hôn, nhất là người chồng, vẫn còn hừng hực khỏe mạnh, sao có thể chấp nhận ngủ ở nhà chính được?
Làm vậy chẳng khác nào lấy mạng của anh.
Chu Trung Phong nháy mắt nghe lời: “Thư Lan, lần sau anh sẽ không như vậy nữa.”
“Lần này bỏ qua cho anh.”
Thấy Chu Trung Phong vừa mới thăng chức, Khương Thư Lan không tiếp tục đe dọa nữa mà bắt tay với đối phương: “Chúc mừng anh, Chu Trung Phong, về sau phải gọi anh một tiếng đội trưởng rồi!”
Lời này không khỏi khiến cho Chu Trung Phong nở nụ cười: “Về sau em chính là vợ của đội trưởng rồi.”
“Vợ của đội trưởng Chu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận