Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 565:

Khương Thư Lan kéo tay anh, đặt trên cái bụng nhỏ của mình: “Là bởi vì bé cưng sao?”
Lúc cô kéo tay đối phương, lập tức ngạc nhiên mà phát hiện, bàn tay từ trước đến nay luôn ấm áp của Chu Trung Phong, giờ phút này đây lại vô cùng lạnh lẽo, còn mang theo mấy phần buốt giá.
Thậm chí lúc Khương Thư Lan kéo tay anh, Chu Trung Phong còn rụt tay lại.
Sợ thái độ của bản thân sẽ khiến cho Khương Thư Lan hiểu nhầm.
Chu Trung Phong nhẹ nhàng xoa xoa bụng cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Thư Lan, anh.... Anh sẽ cố gắng làm một người cha tốt, cũng sẽ cố gắng làm một người chồng tốt.”
Quá đường đột rồi, hạnh phúc tới quá đường đột rồi.
Anh vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Khương Thư Lan cười với anh, vô cùng ôn nhu mà nói: “Chắc chắn là như vậy rồi, Chu Trung Phong, anh chắc chắn sẽ là người cha tốt.”
Bởi vì anh đã là một người chồng tốt rồi, vậy nên đối với Khương Thư Lan thì sau này anh có muốn làm một người cha tốt cũng không khó.
Dọc đường đi, hai người cùng nhau đi bộ về.
“Thư Lan?”
“Hửm?”
“Anh làm cha rồi.”
“Thư Lan?”
“Hả?”
“Anh làm cha rồi.”
Lúc anh nói câu này đến lần thứ mười rồi, Khương Thư Lan tính tình mềm mỏng cũng không nhịn được nữa: “Chu Trung Phong, anh có trấn tĩnh lại chưa vậy? Anh không chỉ làm cha lúc này mà về sau còn có thể làm cha của rất nhiều đứa nhỏ, đừng hỏi lại em nữa có được không?”
Chu Trung Phong: “...”
Một lúc lâu sau, mặt mày anh xị xuống, mang theo mấy phần ủy khuất: “Thư Lan, có phải đứa nhỏ sẽ không thích anh mà chỉ thích trẻ con giống như chúng hay không?”
Khương Thư Lan: “...”
Khương Thư Lan mỉm cười: “Em thấy chuyện quan trọng hơn chuyện đó chính là phải thông báo cho cha mẹ người lớn hai bên, anh nói xem có đúng không?”
Còn có chuyện Chu Trung Phong được thăng chức nữa, cũng nhất định phải nói cho đối phương biết.
Lời này quả nhiên đã di dời được sự chú ý của Chu Trung Phong rồi.
“Đúng là như vậy, phải nói hai chuyện này, hơn nữa không chừng đồ mà chúng ta ký gửi ra ngoài cũng sắp đến rồi.”
Dừng một lúc: “Thư Lan em còn đi được không? Chúng ta đi đến phòng gọi điện thoại công cộng nhé?” Ngữ khí mang theo vẻ thận trọng.
Khương Thư Lan thở dài: “Chu Trung Phong, em mang thai chứ có phải mắc bệnh nan y đâu, anh đâu cần phải như vậy.”
Bộ dạng cẩn thận quá mức như này khiến cô có chút không quen.
“Không được nói bậy.”
Chu Trung Phong của giây vừa rồi còn cẩn thận từng chút một, lúc này đây lại trực tiếp nhíu mày: “Thai phụ đồng ngôn cố kỵ, sau này không cho phép em được nói những lời như vậy nữa.”
Dọc đường đi chỉ vì chuyện đó mà Chu Trung Phong lập tức trở nên im lặng, Khương Thư Lan còn đang cảm thấy không quen.
Đợi khi đến phòng gọi điện thoại rồi, mọi người đều đang xếp hàng chờ được gọi điện thoại.
Đợi được khoảng mười phút rồi, cuối cùng cũng đến phiến của hai vợ chồng Khương Thư Lan, Chu Trung Phong lập tức dẫn cô đi vào: “Còn nhớ số điện thoại của công xã không?”
Khương Thư Lan: “Số điện thoại của công xã hả?”
“Số điện thoại của công xã chỗ em sao?”
Chu Trung Phong gật đầu.
“Em không nhớ được.”
Chu Trung Phong thở dài, một lát sau bấm số một hồi, điện thoại kêu lên tiếng bíp bíp khoảng nửa phút, đèn cũng sáng lên ba lượt.
“Tôi tìm chủ nhiệm Vu của công xã, hoặc là đồng chí Tưởng Tú Trân.”
Nghe được lời này, Khương Thư La đang chờ ở bên cạnh lập tức mở to hai mắt nhìn.
Cô hoàn toàn không ngờ, đối phương vậy mà lại có thể trực tiếp gọi được đến công xã của cô như vậy.
Sau khi cô lên đảo, không phải là chưa từng muốn gọi điện thoại về cho công xã đại đội, chỉ là lúc trước cô đi quá nhanh, căn bản chưa kịp nhớ số điện thoại của công xã đại đội mình.
Lúc này mới đành phải viết thư về nhà, trên lá thư cô cũng có hỏi số điện thoại của bên đó.
Nhưng mà Khương Thư Lan đã gửi liên tiếp ba bức thư về nhà rồi, vậy mà người nhà chưa hồi âm gì lại cho cô hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận