Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 567:

Khương Thư Lan nhẹ nhàng ừm một tiếng: “Chị dâu, em sống ở đây tốt lắm, chị về nói cha mẹ không cần phải lo lắng đâu.”
Tưởng Tú Trân ở bên kia không khỏi im lặng, sau một lúc lâu mới nói: “Thư Lan, em có muốn ăn gì không?”
“Đồ muối chua, gạo Đông Bắc, cá khô thì sao?”
Lúc đối phương nhắc đến gạo Đông Bắc, Khương Thư Lan lén nuốt nước miếng, nhưng không nói gì hết.
Vì không thuận tiện chút nào.
Trong nhà đang trốn tránh Trịnh Hướng Đông mà không dám gửi thư tới, mấy thứ này đương nhiên cũng không thể nào gửi tới được rồi.
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ rồi nói: “Chị dâu, em ở bên này cái gì cũng tốt hết, chị không cần lo lắng cho em đâu, đúng rồi, mấy hôm trước em có gửi hải sản về cho nhà chúng ta, mọi người đã nhận được chưa?”
Tưởng Tú Trân lắc đầu: “Em lại gửi cái gì đến vậy? Trong nhà cái gì cũng có rồi, lần sau đừng gửi đồ về cho nhà nữa, em ở hải đảo đó không tiện chút nào, cố gắng sống cho tốt nhớ chưa Khương Thư Lan...”
Người thân luôn luôn như vậy, luôn luôn lo lắng bọn họ sẽ không cho người nhà của mình đủ đồ.
Lại sợ sẽ bắt con cái phải lo lắng, gây thêm phiền toái cho con cháu.
Lòng Khương Thư Lan không khỏi chua xót: “Chị dâu cả, cũng không phải cái gì đắt tiền đâu, chỉ là một vài hải sản đặc sản bên hải đảo này thôi, mọi người cứ nếm thử cho biết đi.”
Mắt thấy sắp hết giờ rồi, cô liền nói ngắn gọn: “Chị dâu cả, chị cứ nhớ rõ số điện thoại này, lần sau kêu mọi người gọi tới bằng số điện thoại này là em đều có thể nghe được.”
Bên kia không biết nói thêm được gì nữa.
Lúc điện thoại ngắt, hai mắt của Khương Thư Lan đã đẫm lệ.
Không nỡ, vẫn là không nỡ, luyến tiếc, vẫn là luyến tiếc.
Nhất là lúc đang mang thai như vậy, tâm trạng lại nhạy cảm hơn mấy phần.
Chu Trung Phong nắm chặt lấy tay cô: “Thư Lan, em đừng khóc có được không?”
Anh ở trong lòng đã kiên định với bản thân mình rằng nhất định phải để cho Khương Thư Lan sống tốt.
Khương Thư Lan lau nước mắt, khóc thút thít nói: “Em rất nhớ cha mẹ em, rất nhớ anh trai và chị dâu.”
Chu Trung Phong xoa xoa đầu cô, thương lượng với cô: “Ừm, anh biết rồi, cứ giao cho anh.”
Câu cuối cùng kia, Khương Thư Lan nghe không được rõ, cô hỏi lại: “Cái gì cơ?”
Chu Trung Phong không nói gì hết mà di dời đề tài: “Chúng ta gọi điện cho ông nội, bà nội thôi.”
Lúc này Khương Thư Lan đâu còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác nữa.
Gọi điện thoại cho trưởng bối một cái.
Khương Thư Lan gật đầu, khịt khịt mũi: “Gọi đi!”
Nếu như đã đến phòng gọi điện thoại công cộng rồi thì chắc chắn phải gọi điện báo cho tất cả người nhà cùng biết.
Thương lượng xong rồi, Chu Trung Phong không trực tiếp gọi luôn mà nhường cho người ở phía sau đang xếp hàng, dẫn Khương Thư Lan ra bên ngoài để hòa hoãn lại cảm xúc.
Ước chừng khoảng nửa tiếng sau, không biết Chu Trung Phong đã dỗ thế nào mà Khương Thư Lan lập tức mặt mày hớn hở trở lại.
Bấy giờ anh mới dắt Khương Thư Lan quay lại phòng gọi điện thoại công cộng.
Lúc này đây đã là tám giờ hơn rồi, phòng gọi điện thoại cũng sắp tan tầm rồi.
Bọn họ coi như gọi một cuộc điện thoại cuối cùng.
Tiếng điện thoại kêu lên bíp bíp hơn mười tiếng.
Bên kia mới truyền đến một giọng nói: “Cán sự thủ đô đây, xin hỏi người bên kia đang tìm ai?”
Chu Trung Phong thấp giọng nói: “Giúp tôi chuyển máy sang phòng số ba.”
Bên kia ngưng nói, rất nhanh lại có mấy tiếng bíp dài.
Một lát sau.
Có một giọng nói truyền đến từ đầu dây bên kia: “Tiểu tử thối, vẫn còn nhớ đến người ông này hả?”
“Không biết cậu có còn nhớ là tôi là người đã dạy cậu gọi một tiếng ông nội hay không?”
Ông ấy đã nói với anh rằng cán sự thủ đô của bọn họ đều trang bị một điện thoại cá nhân trong phòng của mỗi người. Nhưng dù vậy tận một hai tháng nay rồi anh vẫn chưa gọi lấy một cuộc cho ông ấy.
Bây giờ mới chịu gọi điện thoại. Thực sự không khỏi khiến người khác ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận