Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 568:

Chu Trung Phong dường như rất quen với tiếng rống của ông nội mình, anh chà nhẹ ống điện thoại: “Cháu muốn nói với ông một tiếng là vợ cháu mang thai rồi.”
“Tướng quân, ăn đi!”
Lời còn chưa dứt, âm thanh của ông lão đã vang lên luôn: “Cháu nói cái gì? Cháu mang thai rồi sao?”
“Cái kẻ lừa đảo nhà cậu, là đàn ông thì mang thai cái gì chứ hả? Chỉ biết bắt nạt ông già này thôi.”
Chu Trung Phong lười giải thích với người già, anh trực tiếp đưa ống nghe cho Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan cầm lấy ống nghe, nhẹ nhàng mà gọi một tiếng: “Ông nội.”
Quân cờ ở bên kia rơi cái bộp một phát xuống bàn cờ.
Sau một hồi lâu, ông lão mới bắt đầu phản ứng lại được: “Ôi, cháu dâu!”
Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy tiếng ông ấy than thở: “Cút cút cút, tôi đang nói chuyện với cháu dâu tôi, mấy người đừng quấy rầy tôi, tìm người khác mà đánh cờ cùng đi.”
“Tôi không có thời gian đâu!”
Ông lão Hứa: “...”
Khương Thư Lan: “...”
Khương Thư Lan cảm thấy người ông nội này thực sự rất đáng yêu.
“Cháu dâu à, ông nói với cháu, cháu đừng có tin cái tên tiểu tử thối Chu Trung Phong kia, mồm thằng bé đó không nói thật được lời nào hết, nó còn có thể mang thai được thì ông già này có thể ăn sống cờ vua được!”
Tiểu tử thối....
Khương Thư Lan ngẩng đầu lên nhìn Chu Trung Phong một cái, dù là cách một ống nghe, Chu Trung Phong cố gắng nghe thì vẫn có thể nghe được tiếng của ông lão nói mình như vậy.
Anh không khỏi đen mặt lại: “Hay là treo máy đi!”
Bọn họ có gì để nói với ông lão nữa đâu chứ.
Khương Thư Lan lắc đầu, thở dài một tiếng, lúc này mới hướng vào ống nghe mà nói: “Ông nội à, ông nghe nhầm rồi, không phải là Chu Trung Phong mang thai đâu mà là cháu mang thai rồi, ông sắp được bế chắt trai chắt gái rồi.”
“Cháu nói cái gì? Ông sắp được làm ông nội rồi sao?”
Ông lão Chu lập tức hét lên, rầm một phát, lúc này thì tốt rồi, cả bàn cờ đã bị hất đi rồi.
“Thư Lan, cháu mang thai rồi sao?”
Ông lão Chu nói còn chưa xong, đã bị bà lão ở bên cạnh đoạt mất ống nghe.
“Thư Lan, bà là bà nội đây, cháu mang thai phải để ý cơ thể một chút nhé, trong nhà còn cần cái gì không? Bà nội mua ở đây gửi qua cho cháu, bỏ đi, bà nội sẽ trực tiếp qua đó chăm sóc cháu nhé.”
Bà nội Chu gấp gáp nói, nhìn như vậy, sợ là hận không thể di dời luôn cả đồ của sở cán sự về hưu về mới tốt.
Khương Thư Lan có chút rối rắm, cứ cảm giác như bản thân không chỉ đơn giản là mang thai mà còn là mang thai một bé cưng vàng bạc.
Cô chưa chống đỡ nổi với thái độ nhiệt tình kia của mọi người.
Khương Thư Lan phải chật vật trấn an bà ấy, nhưng bà lão Chu vẫn kêu cô đưa điện thoại cho Chu Trung Phong.
“Cháu ở bên kia nhớ chăm sóc Thư Lan cho tốt, nếu như Thư Lan bị làm sao, bà sẽ hỏi tội đấy biết chưa? Hơn nữa, Thư Lan mang thai, bà với ông nội cháu phải bày tỏ tấm lòng, cũng không nhiều, hai nghìn đồng thôi. Sáng mai bà sẽ đi hợp tác xã gửi tiền, cháu nhận được nhớ chăm sóc tốt cho Thư Lan.”
Cái này là đang trả thù lao sao?
Khương Thư Lan theo bản năng mà lắc đầu với Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong lại xua tay: “Cháu biết rồi bà nội.”
Dừng một lúc, bên kia lại tiếp tục: “Đồng chí Lý đã chiếu cố bà với ông nội cháu nhiều năm, cháu nhìn xem hay là đưa đồng chí Lý đến hải đảo để chăm sóc cho vợ cháu đi.”
Đồng chí Lý chính là bảo mẫu mà tổ chức sắp xếp chăm sóc cho hai ông bà lão Chu. Hơn nữa còn ở nhà họ Chu mấy chục năm rồi.
Chu Trung Phong đều có tính toán của bản thân, anh trực tiếp từ chối: “Bà nội, cứ để dì Lý ở đó chăm sóc cho hai người, Thư Lan ở bên đây cháu đã sắp xếp xong rồi, hai người không cần lo lắng đâu.”
Sự từ chối này bà lão Chu có chút không chấp nhận được: “Vậy thế này đi, sáng mai bà sẽ gửi cho cháu bốn ngàn, cháu liệu mà mua nhiều đồ tốt hơn cho Khương Thư Lan, không cần tiết kiệm làm gì, bà với ông nội cháu đều có sẵn quan tài đây rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận