Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 569:

Chu Trung Phong muốn nói là không cần, nhưng anh biết nếu như mình cự tuyệt thì sẽ khiến cho ông bà thao thức không ngủ được.
Lại tìm cách khác để gửi tiền tới đây, chi bằng bọn họ trực tiếp nhận lấy tiền luôn còn hơn.
Đợi treo điện thoại, Khương Thư Lan nhíu mày.
Chu Trung Phong liền giải thích: “Đây là quà gặp mặt mà ông bà nội cho đứa nhỏ, chúng ta không cần thì sau này bọn họ vẫn sẽ cho thôi, hơn nữa sẽ càng cho thêm nhiều.”
Khương Thư Lan không nói được gì nữa, cô không khỏi nghi hoặc rốt cuộc mình đã được gả cho gia đình gì vậy?
Kết hôn đã gửi nhiều lễ hỏi như vậy rồi, mẹ chồng lại gửi thêm hai ngàn, bây giờ vừa mới mang thai, ông bà nội lại gửi cho tận bốn ngàn.
Khương Thư Lan đều không đếm nổi bao nhiêu tiền nữa rồi, cô ở căn tin làm, có biên chế chính thức, một tháng cũng chỉ có hơn ba mươi đồng.
Nhưng mà đợi đến lúc cúp máy rồi, Chu Trung Phong mới phản ứng lại: “Quên chưa nói với ông bà nội về chuyện thăng chức rồi.”
Khương Thư Lan: “...”
Sở về hưu ở thủ đô.
Vừa cúp điện thoại, ông lão Chu lập tức vui híp mắt lại, chắp tay sau đít, đi về phía ông lão Hứa, cố ý hỏi: “Chuyện cưới xin của Hứa Vệ Phương nhà ông thế nào rồi?”
Hứa Vệ Phương từ trên hải đảo về, cũng không biết ăn phải thuốc gì.
Quay về lập tức kéo một đám người già bắt giới thiệu đối tượng cho hắn ta.
Cơ bản buổi sáng một người, buổi chiều lại có một người.
Nghe được câu này, ông lão Hứa không vui nữa rồi, lúc này đang bày lại cờ, ồm ồm nói: “Tôi biết làm sao được? Đi mà hỏi thằng nhỏ đó ấy.”
Lời nói còn chưa dứt, Hứa Vệ Phương liền bước từ bên ngoài vào: “Hỏi cháu cái gì vậy?”
“Ông Chu hỏi chuyện xem mắt của cháu thế nào rồi?”
Lúc này Hứa Vệ Phương lập tức ngồi phịch xuống ghế nằm: “Toàn mấy người chẳng đâu vào đâu, cháu nhìn không nổi.”
Chủ yếu là vì vợ của Chu Trung Phong rất đẹp, vậy nên hắn ta mới muốn bắt chước theo.
Hứa Vệ Phương phát hiện, đi gặp đến năm sáu nữ đồng chí rồi, đều là những người rất bình thường.
Làm sao so được với Khương Thư Lan chứ!?
Ông lão Chu cười ha ha, đắc ý nói: “Vậy Hứa Vệ Phương cháu phải tranh thủ đi, Chu Trung Phong nhà ông đều sắp được làm cha rồi.”
Hứa Vệ Phương nghe được lời này thoáng chốc im lặng, rồi lập tức nói: “Xem mắt, ngày mai cháu sẽ đi xem mắt, chiều mai kết hôn, ngày mốt vợ của cháu sẽ mang thai luôn!”
“Đến lúc đó, không chừng còn có thể làm cha trước cả Chu Trung Phong!”
Ông lão Chu: “...”
Ông lão Hứa: “...”
Sau một hồi lâu, ông ấy mới nói một câu thật sâu kín: “Cháu cho rằng làm một lần là có thể lên làm cha được luôn hay sao?”
Đâu ra quy chuẩn như vậy chứ!?
Hứa Vệ Phương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chu Trung Phong cũng một lần là làm cha rồi mà?”
“Sao cháu lại không thể chứ?”
Ông lão Hứa lúc này không đành lòng vẫn phải nói, ở bên cạnh nói: “Ông với bà nội cháu năm đó cũng phải một năm mới có cha cháu, cha cháu với mẹ cháu năm đó cũng phải ba năm mới có được cháu.”
“Vì vậy, cháu sợ là kết hôn ít nhất phải một năm mới có con được.”
Hứa Vệ Phương: “...”
Hứa Vệ Phương sắp phát điên lên rồi: “Ông nội, sao ông có thể làm ông nội như vậy được chứ?”
“Có ông nội nào mà lại nói cháu trai mình như vậy không?”
“Ông nội cháu nói đúng rồi đó, đây thực sự là gen di truyền đó, dù sao Chu Trung Phong nhà ông một lần là có luôn rồi.”
Lúc con trai con dâu dấn thân vào Tây Bắc để kiến thiết sự nghiệp, năm đó không hề có ý định sinh con, nhưng không ngờ trong một lần ngoài ý muốn lại sinh được Chu Trung Phong.
“Vậy nên Trung Phong nhà ông một phát có thể có con được ngay thì không có gì là kỳ quái hết, cháu mới là người kỳ quái đó.
Nếu như cháu thực sự một phát có con luôn thì ông đề nghị ông nội cháu đi thăm dò lại xem cháu có đúng là con cháu nhà họ Hứa không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận