Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 571:

Vợ lão nhị vui sướng nói: “Cuối cùng cũng có thể viên mãn được rồi!”
Vợ lão tam cảm khái: “Nhanh thật đó, tiểu nha đầu Thư Lan kia sắp được làm mẹ luôn rồi!”
Năm đó khi chị ấy được gả vào, Thư Lan mới chỉ cao đến cẳng chân chị ấy, một cô bé mềm mềm trắng trắng, miệng còn hôi mùi sữa, nháy mắt một cái, Thư Lan không những kết hôn mà còn sắp làm mẹ luôn rồi.
“Có ai nói không phải đâu!”
Mẹ Khương đứng không nổi nữa, trực tiếp dựa nửa thân mình vào chiếc cối xay, khua chân múa tay kể lể: “Năm đó khi Thư Lan mới sinh ra chỉ to bằng từng này....”
Bà lại tiếp tục nói: “Giống hệt như con mèo vậy, mẹ với cha mấy đứa đều sợ con bé sẽ không lớn được, bây giờ nhìn mà xem....”
Còn chưa nói xong, mẹ Khương liền nở nụ cười, vừa cười vừa khóc.
Bà gạt lệ: “Bây giờ thì tốt rồi, Thư Lan có con rồi, hoàn toàn có thể chặt đứt được suy nghĩ và ý định của Trịnh Hướng Đông rồi.”
Khoảng thời gian Thư Lan vừa kết hôn, Trịnh Hướng Đông cứ luôn đến nhà bọn họ, không phải bổ củi nấu nước thì cũng là xới đất trồng đồ ăn, đến bây giờ vẫn chưa ngưng lại.
Nghe được lời này, nhánh cây ở sân bên ngoài, lập tức bị chặt đứt kêu lên một tiếng răng rắc.
Bọn họ theo bản năng mà nhìn qua, chỉ thấy mặt mũi Trịnh Hướng Đông tái nhợt đang đứng tại chỗ: “Thư Lan mang thai sao?”
Trong tay hắn cầm hai bình sữa bột, là sữa bột hắn phải mất rất nhiều tiền, đổi rất nhiều phiếu mới mua đến được.
Lúc này bên trong sân nháy mắt im lặng.
Vẫn là mẹ Khương phản ứng nhanh, bà trực tiếp đứng lên: “Đúng vậy, con gái của tôi mang thai rồi, Trịnh Hướng Đông, tôi nói với cậu lần cuối, Thư Lan nhà tôi không những kết hôn mà còn mang thai rồi, sắp trở thành mẹ rồi, tôi van xin van nài cậu, buông tha cho Thư Lan nhà tôi, đừng dây dưa với con bé thêm nữa.”
Hai bình sữa bột trong tay Trịnh Hướng Đông lập tức rơi xuống, hắn thì thào tự nói: “Thư Lan mang thai rồi?”
Nói xong, khóe miệng hắn cong lên, cười lớn: “Ha ha ha ha, Thư Lan mang thai rồi!”
Hắn cảm thấy như đang chê cười chính bản thân mình.
Hắn trông trăng chờ sao, chờ đã rất nhiều năm rồi, đợi đến lúc Khương Thư Lan kết hôn, đợi đến lúc Thư Lan mang thai, liệu có phải tiếp tục đợi nữa, sẽ đợi đến lúc Thư Lan sinh con luôn không?
Có những thứ không thể muốn cũng không dám muốn, tưởng tượng đến như thể bị con dao rạch từng nhát vào tim, đau đến tận cùng.
Mắt thấy Trịnh Hướng Đông khùng khùng điên điên mà chạy đi xa.
Mọi người nhà họ Khương trầm mặc: “Mẹ, cậu ta?”
Mẹ Khương căm hận nói: “Mặc kệ cậu ta, cậu ta dù có chết cũng không liên quan gì đến nhà chúng ta hết.”
Nếu không phải vì cậu ta, Thư Lan nhà bọn họ đã không phải gả đi xa như vậy.
Cả đời này bà ấy còn không biết liệu còn có thể gặp mặt Thư Lan được lần nào nữa hay không.
Mấy người Tưởng Tú Trân quay qua nhìn nhau: “Nhưng mà....”
Còn chưa nói xong, mẹ Khương đã hiểu được rồi.
Đó là nếu như xảy ra chuyện gì không may, mọi người đều sẽ đổ lên đầu của Thư Lan đầu tiên.
Cái gì mà hồng nhan họa thủy chứ, cái gì mà hồ ly tinh chứ?
Mấy từ đó thì có liên quan gì đến Thư Lan nhà bọn họ đâu?
Chẳng nhẽ vì bộ dạng Thư Lan nhà bọn họ xinh đẹp nên phải chịu những lời đàm tiếu đó sao? Phải mang những danh đó hay sao?
“Gọi tất cả mọi người về đi! Ngoài ra gọi cả lão tam về nữa, kêu nó đuổi theo Trịnh Hướng Đông, chỉ cần không chết là được, ném ra bên ngoài rồi mặc kệ cậu ta.”
Một giờ sau.
Lão tam Khương không đuổi theo Trịnh Hướng Đông mà lại tới bưu cục, mang về đây được cả đống đồ.
Đồ treo đầy khắp người anh ấy.
Lúc này, cả nhà đang mở cuộc họp gia đình, anh ấy vừa tới đã thu hút được ánh mắt chú ý của mọi người.
“Lão tam, không phải là kêu con đuổi theo Trịnh Hướng Đông sao? Con mang mấy thứ đồ này về làm gì?” Mẹ Khương có chút tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận