Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 573:

Sau khi nghe mẹ Khương nói mấy lời này, mấy đứa nhỏ có chút thất vọng.
“Nhưng mà cô viết là có thể may cho chúng cháu mỗi người một bộ được mà.” Đứa nhỏ nhà lão tam nói, cầm lấy tờ giấy, lén lút đưa qua.
Lúc này cả nhà họ Khương bọn họ lập tức cười lên ha ha.
Mẹ Khương cho bọn họ mỗi người một miếng xoài khô, rồi kêu bọn họ đi ra ngoài.
Bà không biết một miếng xoài khô này chính là thứ khiến mấy đứa nhỏ vui nhất, lấy ra một miếng xoài khô, bọn họ chính là những người đáng ghen tỵ nhất đại đội này rồi.
Mấy đứa nhỏ không khỏi ngạc nhiên.
Mẹ Khương lập tức nói đến chuyện chính: “Thư Lan mang thai rồi.”
Nghe được lời này, người nhà họ Khương đầu tiên là cảm thấy vui vẻ, đến cả người nghiêm túc như cha Khương cũng không khỏi hạnh phúc.
“Chuyện tốt, đây thực sự là chuyện tốt trời cho.”
“Nhưng mà, tôi muốn đi thăm Thư Lan....” Mẹ Khương có chút chần chờ: “Không biết con rể sống ở bên đó có ổn không?”
Dù sao quân đội ở hải đảo như thế nào, đối với người ngoài như bà thì không thể nào biết được.
Nói còn chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến một trang tiếng đập cửa.
Là chủ nhiệm Vu.
Vừa vào cửa đã nói thẳng: “Đồng chí Tưởng vừa mới đi chưa được bao lâu, đội trưởng Chu đã gọi điện thoại tới.”
Nghe được lời này, người nhà họ Khương đều đồng loạt nhìn qua.
Chủ nhiệm Vu đi thẳng vào vấn đề: “Đội trưởng Chu kêu tôi chuyển lời với mọi người, muốn hỏi xem thím Thư có nguyện ý đi tới hải đảo để chăm sóc Thư Lan hay không? Nếu như đồng ý, đội trưởng Chu lập tức sẽ gửi báo cáo qua bên đó, đặt vé tới đó cho thím.”
Đây quả thực chính là buồn ngủ mà tìm được cái gối để gối đầu.
Mẹ Khương còn đang suy nghĩ đến việc tới hải đảo để chăm sóc Khương Thư Lan thì lập tức nhận được thỉnh cầu của Chu Trung Phong.
Mẹ Khương vỗ đùi: “Thật sao? Chu Trung Phong nói như vậy thật sao?”
“Đúng vậy thím à, cháu còn gạt thím làm gì? Đội trưởng Chu không chắc chắn được thím có đến hay không, vậy nên mới gọi điện để hỏi trước.”
Chu Trung Phong thực sự rất cẩn thận đến mức thỏa đáng!
Mẹ Khương ngay lập tức đồng ý luôn: “Đi chứ sao lại không đi!”
“Tôi đi gọi điện thoại cho con rể đây!”
Mẹ Khương cứ hùng hùng hổ hổ như vậy, lúc này người nhà họ Khương lại nói: “Mẹ, mẹ đi rồi thì trong nhà biết phải làm sao đây?”
Mẹ Khương vẫn luôn là người tâm phúc của mọi người trong nhà, cha Khương chỉ phụ trách khám bệnh cho người ta, mẹ Khương phụ trách tất cả mọi chuyện còn lại trong nhà.
“Làm sao chứ? Mấy đứa to nhỏ trong nhà này, có vợ của đứa nào mà không biết làm đâu? Đi rồi thì mẹ giao chìa khóa hòm lương quỹ cho vợ mấy đứa, vợ lão đại, vợ lão nhị, vợ lão tam, mỗi người luân phiên trông giữ một ngày.”
Như vậy thì không bất công chút nào, dù sao mọi người đều được hưởng việc ngang nhau.
Cha Khương đột nhiên nói: “Cha cũng đi.”
“Không phải chứ cha, mẹ có thể đi tới đó để chăm sóc Thư Lan, cha đi làm gì?”
Cha đâu có biết chăm sóc người khác đâu?
Cha Khương: “Cha biết khám bệnh chữa bệnh, sao cha không chăm sóc cho con gái mình được? Giữ thai an thai đều sẽ do cha giúp.”
Sao chứ?
Người làm mẹ biết nhớ con gái, người làm cha như ông ấy thì lại không sao?
Cứ như vậy, tối đến mẹ Khương nhớ con gái đến không ngủ được thì ông cũng như vậy.
Chỉ là mẹ Khương nói rõ ra được còn ông ấy thì chưa nói ra mà thôi.
Lúc con gái còn ở đây, mỗi ngày ông ấy chỉ hút một tẩu thuốc, khi con gái đi rồi, mỗi ngày ông ấy phải hút đến ba tẩu thuốc.
Anh tư Khương ở bên cạnh cũng muốn nói rằng mình muốn đi.
Nhưng bị cha Khương trừng một cái: “Con vẫn nên ở nhà đi thì hơn, Thiết Đản ở bên đó cha sẽ giúp con chăm sóc cho.”
“Ngoài ra, mẹ nó đi đổi ngũ cốc cùng với quả thông với người ta đi, con gái chúng ta rất thích ăn, tôi sẽ đi đổi sừng hươu, mật ong rừng, dầu ếch với mấy ông bạn già.”
Đây đều là những vật tốt của vùng Đông Bắc bọn họ.
Cũng là những thứ mà Khương Thư Lan đang mang thai cần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận