Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 577:

Giang Mẫn Vân đau đến tận xương tủy, cô ta ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy ý hận: “Trâu Dược Hoa, nếu như anh còn là đàn ông thì nói rõ ràng ngay tại đây đi.”
“Quay về? Quay về làm cái gì? Quay về để cho anh cùng với mẹ anh, con anh, cùng công kích một mình tôi sao?”
Hàng xóm ở bên cạnh nhìn bộ dạng này của Giang Mẫn Vân không khỏi khuyên nhủ: “Chủ nhiệm Trâu, Giang Mẫn Vân dù sao vẫn là vợ mới cưới của anh, anh buộc ga rô như vậy quả thực không đúng chút nào, cứ lôi cô ấy về như vậy, cô ấy sợ là sẽ phế mất.”
Cứ vậy đầu gối sợ là sẽ không dùng được nữa mất.
Lời khuyên này dường như càng như thể nhắc nhở anh ta, nhưng người này đến hóng chuyện là để chê cười anh ta.
Trâu Dược Hoa lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người: “Đây là chuyện của nhà tôi, sao, đến cả chuyện này mấy người cũng muốn quản sao?”
“Nếu như mấy người muốn xen vào thì đón Giang Mẫn Vân về chính nhà của mình đi!”
Lúc này đây không ai còn muốn nói gì nữa.
Có ai mà muốn dẫn Giang Mẫn Vân về nhà của mình chứ?
Tuy rằng nhà họ Trâu không tốt đẹp gì, nhưng Giang Mẫn Vân cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, ba ngày một trận làm loạn, năm ngày một trận đánh nhau, mười ngày nửa tháng đòi tự sát dồn ép người ta.
Như vậy có ai mà chịu nổi chứ?
Quả nhiên sau khi Trâu Dược Hoa nói ra lời này, không còn ai muốn ra mặt thay cho Giang Mẫn Vân nữa.
Chỉ là phải đồng tình mà để Trâu Dược Hoa tùy ý dẫn Giang Mẫn Vân đi.
Giang Mẫn Vân sống chết mà giãy giụa, nhưng sức lực của cô ta căn bản không được bằng một nửa so với Trâu Dược Hoa.
Đến cuối cùng chỉ có thể chấp nhận để mình bị Trâu Dược Hoa kéo vào trong nhà.
Vào trong nhà họ Trâu, Trâu Dược Hoa ngay lập tức đóng chặt cửa lại, người già trẻ nhỏ ở trong nhà đều bị làm cho hoảng sợ, đều chạy ra ngoài xem có chuyện gì.
Lại bị Trâu Dược Hoa xua tay, quát lớn nói: “Mau đi vào trong rồi đóng cửa lại hết đi.”
Lúc này đây, mẹ Trâu cùng với Trâu Dương, Trâu Mỹ quay qua nhìn nhau, Trâu Dương ôm Trâu Mỹ, thở dài một câu: “Cha, cha cố gắng dạy dỗ mẹ kế xấu xa kia cho tốt nhé!”
Lúc Giang Mẫn Vân trừng mắt lên nhìn nó, Trâu Dương liền ôm Trâu Mỹ chui vào phòng ngủ, lập tức đóng chặt cửa lại.
Ngăn cách tầm mắt ở bên ngoài, nhưng đồng thời vẫn đi tới ghé vào bên cửa sổ để nghe lén.
Ở bên ngoài.
Trâu Dược Hoa nới lỏng cổ áo, anh ta nhìn Giang Mẫn Vân từ trên cao xuống: “Giang Mẫn Vân, tôi nể mặt cô quá rồi phải không?”
“Vậy nên cô dám tát tôi trước mặt người khác!”
Đời trước anh ta chính là thủ phủ, đời này sống lại, anh ta vô cùng tâm cao khí ngạo.
Bị một người phụ nữ tát trước mặt nhiều người khác, đây là chuyện mà anh ta hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Giang Mẫn Vân cười lạnh: “Anh gạt tôi, lén đi buộc ga rô như vậy, khiến tôi không sinh con được, tôi đánh anh một cái thì có sao chứ?”
“Nếu như đã buộc ga rô rồi thì việc gì còn phải cưới tôi về? Tại sao lúc mẹ anh mắng tôi, anh lại không lên tiếng?”
Ngọt ngào lúc trước của hai người, lúc này đây đã hoàn toàn biến thành một bụng oán hận.
Nhắc đến chuyện này, Trâu Dược Hoa cuối cùng cũng phải đuối lý, hắn ta xoa xoa thái dương nói: “Chuyện này, tôi có thể giải thích, là vì tôi đã có hai đứa con rồi, không cần phải tiếp tục sinh con nữa.”
“Về phần mẹ thì tôi sẽ nói với bà ấy, sau này không cần ép cô sinh con nữa.”
Chỉ cần nói nhẹ một câu, bà ta sẽ không ép cô sinh con nữa.
Ủy khuất mà trước kia cô ta phải chịu, lúc này đã hoàn toàn không còn nữa rồi.
Giang Mẫn Vân đứng lên, nhìn thẳng mặt hắn: “Điều đó tôi không cần.”
“Giang Mẫn Vân, cô đừng có mà không biết tốt xấu như vậy!”
“Là do cô quá đáng trước đó.”
Giang Mẫn Vân lạnh lùng nhìn anh ta: “Trâu Dược Hoa, đừng có ép tôi, ép tôi khiến anh mất cả chì lẫn chài, anh quên rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận