Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 581:

Tuy rằng học vấn của Khương Thư Lan không cao, nhưng cô lại rất nhu thuận nghe lời, cực kỳ hiền lương thục đức, mà quan trọng nhất là Khương Thư Lan vô cùng xinh đẹp.
Trước kia anh ta không nhận ra được, sau một thời gian ở chung với Giang Mẫn Vân mới nhận ra được Khương Thư Lan tốt đến nhường nào.
Lời này khiến cho Trâu Dương có chút thất vọng: “Không thể, không thể theo đuổi lại được sao ạ?”
Nó thực sự hoài nghi hai anh em nó dưới sự chăm sóc của Giang Mẫn Vân liệu có thể đạt được thành tựu như đời trước hay không.
Nhưng nó có thể khẳng định chắc chắn được rằng nếu như Khương Thư Lan quay về, nó vẫn sẽ có được thành tựu như đời trước.
Thậm chí tương lai còn có thể cao hơn.
Nhưng suy nghĩ này lại có chút viễn vông hão huyền rồi.
Trâu Dược Hoa lắc đầu: “Dương Dương, con trước tiên cứ...” Dưỡng bệnh đã.
Lời còn chưa nói xong, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra.
Giang Mẫn Vân lạnh lùng mà nhìn bọn họ: “Muốn đuổi tôi đi sao, kêu cha cậu lấy một người phụ nữ khác sao? Trâu Dương, cậu đúng là tâm địa độc ác!”
Lời này nói ra, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều đồng loạt quay qua nhìn.
Trâu Dương đời trước là người rất tài giỏi, được nhiều người chú ý, ngưỡng mộ, nó chưa bao giờ chịu cảnh bị nhìn bởi nhiều ánh mắt khinh thường như vậy.
Loại ánh mắt này khiến cho Trâu Dương có cảm giác muốn thoát khỏi nơi này.
“Dì Giang....”
Cậu nhóc còn chưa nói xong thì đã bị Trâu Dược Hoa cắt ngang: “Giang Mẫn Vân, cô đã làm loạn đủ chưa? Không phải do người làm mẹ kế như cô đạp một phát vào người Dương Dương khiến thằng bé phải nhập viện như vậy sao?”
Chỉ vài câu nói đã cải biến được dư luận.
Giang Mẫn Vân không để ý, cô ta cười lạnh một tiếng: “Muốn đạp tôi đi để thay thế người phụ nữ khác vào sao, các người có nằm mơ cũng đừng hòng!”
Bắt cô ta phải hầu hạ người nhà họ Trâu sao, không có chuyện đó đâu!
Hủy hoại cô ta rồi cứ thoải mái mà thoát khỏi cô ta được ư?
Đang nằm mơ à?
Cô ta có chết cũng phải kéo bọn họ chết theo!
Hải đảo.
Chu Trung Phong sau khi nhận được điện thoại rồi liền nhanh chóng sắp xếp, đầu tiên là viết một báo cáo, người từ bên ngoài tới hải đảo sống với người nhà, quân nhân đều phải gửi báo cáo, rồi đợi cấp trên xét duyệt thông qua cho.
Sau đó phải mời một người bạn thân quen ở bên kia đặt mua hộ hai vé tàu giường nằm từ phố Bình Hương đến hải đảo.
Bên kia phải đến đón người, anh ở đây không chăm sóc Khương Thư Lan được, vậy nên liền sắp xếp cho Hầu Tử đến Dương thành đón người.
Mà hết thảy những điều này anh đều chưa nói cho Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan đã mang thai được hai tháng rồi, bắt đầu không ăn nổi thịt nữa.
Sau đó thậm chí còn không ăn được đồ ăn mặn, đến cả mùi dầu mỡ trong bếp cũng không ngửi nổi nữa.
Phản ứng thai nghén của cô xuất hiện rất nhiều.
Ngày ngày mỗi sáng mỗi đêm đều bị nghén rất nặng, nghén đến mức trong dạ dày toàn nước chua.
Chu Trung Phong thấy vậy thì vô cùng lo lắng, ban đầu thì là xoài, sau đó đến mận.
Mấy thứ quả đó bây giờ không phải mùa ra quả, chỉ có thể lên núi thử vận may.
Nếu may mắn thì có thể vặt được một ít.
Xoài xanh còn tốt, chấm với bột ô mai, Khương Thư Lan một hơi có thể ăn được cả một quả lớn.
Nhưng cô vẫn muốn ăn mận xanh, không cần chấm muối, cứ vậy ăn trực tiếp luôn, giòn giòn chua chua ăn vô cùng ngon miệng.
Mấy thứ quả này vốn không dễ tìm vì không đúng mùa, chỉ vừa mới có ngọn quả.
Chu Trung Phong có nhờ người khác tìm hộ, chính bản thân anh cũng lên núi tìm, tổng cộng mới tìm được nửa cân, chọn cẩn thận ra thì mới được nhiêu đó.
Những quả còn lại thì quá nhỏ nên không chọn được.
Hơn nửa cân này, Khương Thư Lan chỉ ăn một hơi là hết.
Mấy quả mận xanh kia, tươi mới ướt át, cắn một miếng giòn giòn, đến Chu Trung Phong cũng cảm thấy chua.
“Răng sẽ không sao chứ? Đến tối còn có thể ăn cơm được không?” Anh có chút lo lắng.
Khương Thư Lan híp mắt, tràn đầy hưởng thụ, nhẫn nhịn đưa qua một quả: “Không chua đâu, còn có chút ngọt nữa, anh ăn thử đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận