Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 582:

Cô đưa một quả qua.
Ngữ khí Chu Trung Phong: “Anh không ăn được, em cứ ăn đi.”
Nửa cân này, anh ăn một quả thì Khương Thư Lan sẽ phải ăn ít đi một quả.
Anh nghĩ nghĩ: “Còn muốn ăn cái gì khác không?”
Mấy ngày nay vấn đề ăn uống của Khương Thư Lan thực sự khiến Chu Trung Phong đau đầu muốn chết rồi.
Ngày nào cũng nôn nghén, cơ thể sao có thể chịu được.
Cứ hễ Khương Thư Lan nói muốn ăn gì, trên trời hay dưới đất, dưới biển, anh đều sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để làm ra, tìm ra được thứ đó.
Khương Thư Lan nhỏ giọng nói: “Em muốn ăn gạo Đông Bắc, cháo gạo trắng, bánh bắp ngô áp chảo, ăn cùng với nước tương và dưa muối chua.”
Nói xong, cô liền nuốt nước miếng.
Sau khi cô tới hải đảo, bấy giờ mới phát hiện gạo Đông Bắc của bọn họ ăn ngon đến mức nào, gạo Đông Bắc nấu thành cháo hạt nào hạt nấy bung to đặc sệt.
Hơn nữa còn có mùi rất thơm, vừa nấu xong, cháo đã mang một tầng hương thơm nồng đậm, khi đó mới là lúc ăn ngon nhất.
Nhưng mà cô không được ăn nữa rồi.
Hải đảo cách Đông Bắc quá xa.
Khương Thư Lan nghĩ đến đây, nhịn không được mà buồn bã.
Chu Trung Phong ở sau lưng nhẹ nhàng đỡ cho cô, ngữ khí ôn nhu: “Còn gì nữa không? Ngoài những thứ này còn muốn ăn gì nữa không?”
Rất nhanh thôi, mẹ Khương cha Khương ở bên kia, nhanh nhất là tối nay sẽ tới, chậm nhất là ngày mai tới.
Khương Thư Lan lắc đầu: “Không muốn ăn gì khác nữa.” Cảm xúc cô có chút u ám: “Chu Trung Phong, em muốn ăn đồ mà cha mẹ em nấu.”
Hương vị mà bọn họ nấu, cô nấu thế nào cũng không giống được.
Dù tay nghề nấu ăn của cô rất tốt nhưng hương vị mà mẹ cô làm vẫn luôn ngon hơn cả của cô.
Chu Trung Phong nhẹ nhàng mà ôm lấy cô, nói thầm trong lòng, nhanh thôi, sắp tới rồi.
Giây tiếp theo.
Bốn mắt liền vội vã chạy tới nháy mắt ra hiệu với Chu Trung Phong, ánh mắt này, chỉ có bọn họ mới hiểu.
Chu Trung Phong gật đầu, sau đó kéo tay Khương Thư Lan: “Thư Lan, anh đưa em tới bến tàu có được không?”
“Đi bộ để giải sầu, hít gió biển tâm tình sẽ tốt hơn, bé cưng sẽ ngoan ngoãn hơn và không làm phiền em nữa.”
Khương Thư Lan chần chờ một chút rồi gật đầu.
Bến tàu lúc chạng vạng nhìn vô cùng náo nhiệt, người đến người đi như tôm trào ra, cũng không ít người đang đứng trên bậc thang gỗ của bến tàu mà nhìn ra xa.
Là đang ngóng trông con thuyền lớn tiến tới đảo, đón thân nhân bọn họ.
Lúc tiếng còi tàu vang lên, mọi người liền biết thuyền đã vào đảo rồi.
Khương Thư Lan vốn đang đi dạo trên biển, Chu Trung Phong liền nói với cô: “Chúng ta cùng đến bến tàu đi, xem thuyền lớn mới vừa đổi xong, vừa mới bắt đầu được sử dụng, chắc là em chưa nhìn thấy qua đâu đúng không?”
Thuyền lớn vừa mới được đổi sao?
Ánh mắt Khương Thư Lan lập tức sáng lên, lúc trước khi cô vừa lên đảo, thuyền nhỏ đến mức người còn không có chỗ đứng.
Hai người vừa mới tới bến tàu.
Nhìn thấy con thuyền lớn từ từ tiến vào bến cảng, Khương Thư Lan không cảm thấy tùy hứng mà có chút cảm giác tự hào trong lòng.
“Chu Trung Phong, con thuyền này về sau còn có thể lớn hơn nữa.”
Là loại tàu còn có mấy tầng.
Chu Trung Phong cười gật đầu, sau đó anh đứng sau lưng che mắt Khương Thư Lan, một mình đưa cô tới vị trí trước thuyền.
Sau khi đứng vững rồi, lúc này mới nhẹ nhàng buông tay ra, nhỏ giọng nói: “Thư Lan, em mau nhìn về phía trước mà xem.”
Nghe được lời này, Khương Thư Lan lập tức mở mắt ra.
Kết quả lúc nhìn thấy hai bóng người trên con tàu ở phía trước.
Khương Thư Lan lập tức không nói được lời nào nữa, người cô như cứng lại, ánh mắt theo bản năng mà mở thật to.
Thậm chí còn có thể thấy được rõ ràng.
Hung hăng mà dụi dụi mắt, lúc mở to mắt ra nhìn.
Hai bóng người kia vẫn còn ở đó, bọn họ đứng trên lan can boong tàu, hướng về phía cô mà vẫy tay.
Khương Thư Lan thất thần rồi, cô muốn lên tiếng gọi cha mẹ, nhưng không phát ra được âm thanh gì hết.
Cô chỉ có thể theo bản năng mà kiễng chân lên, vẫy tay về phía cha mẹ mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận