Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 585:

Ở một bên khác, Chu Trung Phong sau khi dìu mẹ Khương xuống, lập tức đi lên cây cầu độc mộc, đi tới boong tàu, nhận lấy đồ mà cha Khương đang mang vác trên người.
Mang vác cực kỳ vững chãi, không có nửa phần chới với.
Cha Khương cảm thán nói: “Đúng là còn trẻ như vậy thực sự rất tốt.”
Dừng một chút, ông cố nén lại tâm tình muốn gặp con gái, nói với Chu Trung Phong: “Dọc đường đi, cậu thanh niên Hầu Tử kia cũng giúp cha mẹ không ít, chúng ta phải cảm ơn cậu ấy cho tốt.”
Túi đồ nặng cả trăm cân, Hầu Tử vừa tới đều được giao cho phân nửa đồ để mang vác.
Hầu Tử có chút ngượng ngùng: “Chú, đây là điều cháu nên làm mà.”
“Chưa nói đến đội trưởng, đến cả chị Thư Lan cũng đối xử với cháu rất tốt.”
Mỗi lần đến nhà cô, nếu không phải được ăn ở đó luôn thì lúc rời đi cũng được cho một ít đồ ăn để mang về.
Cho đến bây giờ chưa từng làm không công, cũng chưa bao giờ bị bọn họ coi thường.
Ngược lại còn khá coi trọng cậu ấy.
Trong lòng mấy tiểu binh bọn họ đều rất hiểu chuyện.
Người nào hòa khí, người nào tâm tính thiện lương, người nào keo kiệt, coi thường người khác, bọn họ đều hiểu rõ hết.
Lời này khiến cho cha Khương thấy rất vui trong lòng, ông biết Thư Lan của mình rất tốt mà.
Cha Khương không khỏi cười lên ha ha, thấy bọn họ đều an toàn đi xuống khỏi cầu rồi, lúc này mới đi đến chỗ của Khương Thư Lan và mẹ Khương.
Thấy hai người bọn họ đang ôm nhau, trong lòng cha Khương thắt lại, nhưng cũng cảm thấy thoả mãn.
Đây chính là Thư Lan mà bọn họ luôn nâng niu trong lòng bàn tay!
Cuộc sống sau khi cô rời đi, người làm cha mẹ như bọn họ không có ngày nào là không nhớ.
Đặc biết là khi mỗi lần trong nhà nấu đồ ăn ngon.
Mẹ Khương sẽ không tự giác được mà nói: “Món này Thư Lan rất thích ăn, giữ lại cho con bé một chén.”
Bọn nhỏ cũng vậy.
Lão đại Khương từ trên núi xuống sẽ luôn vặt những cây cỏ tranh tốt nhất, tươi nhất, màu trắng sữa, cắn vào miệng ngọt đến ê ẩm.
Cũng chính là thứ Khương Thư Lan thích nhất.
Mỗi lần quay về đều sẽ gọi Thư Lan, nhưng sau đó mới nhớ ra Thư Lan đã kết hôn rồi.
Lúc Thư Lan chưa kết hôn, mỗi ngày bọn họ đều ngóng trông Thư Lan kết hôn, đến khi Thư Lan kết hôn rồi, bọn họ vẫn chưa thoát ra khỏi quá khứ khi cô vẫn còn ở đó.
Hiện giờ cuối cùng cũng có thể nhìn thấy con gái cùng với vợ mình ôm nhau rồi.
Dù cha Khương chưa nói gì hết, nhưng trong lòng ông tràn đầy sự thỏa mãn.
Khương Thư Lan cùng với mẹ Khương nói xong những lời muốn nói rồi, khóe mắt nhìn đến cha mình, không khỏi tiến lên, kiễng chân ôm lấy cha mình: “Cha.”
Một tiếng cha nhẹ nhàng mềm mại, lại bao hàm biết bao nhiêu nhớ thương.
Gọi đến mức khiến khóe miệng của cha Khương cũng phải cong lên.
Còn nhìn thoáng qua mẹ Khương, ánh mắt kia thấy thế nào cũng giống như thể đang mang chút đắc ý vậy.
Mẹ Khương tức giận mà liếc ông một cái, sau đó nắm tay Thư Lan đi về phía trước.
Khương Thư Lan kêu mẹ Khương đợi một lát, theo cô cùng đi đến nơi mua hải sản ở bến tàu.
Rồi giới thiệu cho mẹ Khương biết: “Mẹ, đây là cua biển mai hình thoi, đây là cua xanh, thịt màu vàng nhạt, chúng ta mua mấy con về nếm thử chút xem thế nào.”
Qua một hồi, lại sang tới sạp hàng tiếp theo, đồng chí Vương bán hàng ở đó biết Khương Thư Lan, lập tức nói: “Đồng chí Tiểu Khương, vị này là?”
Khương Thư Lan không khỏi tự hào một lát, kéo tay mẹ Khương, ngữ khí đầy kiêu ngạo giới thiệu: “Đây là mẹ tôi.”
Một tiếng gọi mẹ khiến cho mẹ Khương mặt mày hớn hởn, nếp nhăn dường như cũng đậm hơn mấy phần.
“Ôi, đồng chí Tiểu Khương, cô cũng có phúc thật đó, mang thai được mẹ ruột tới chăm sóc, đây đúng thật là...” Thật sự là sao?
Thật sự là rất may mắn!
Đồng chí Vương còn chưa nói.
Rất ít mẹ ruột có thể tới chăm sóc con gái đang mang thai được.
Bởi vì nhà mẹ ruột cũng có con dâu, sợ con dâu sẽ giành ăn, vậy nên sẽ tránh điểm này đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận