Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 586:

Hơn nữa, con gái đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi vậy, có mẹ chồng nào không phải chăm sóc con dâu đâu?
Sao có thể vượt ngàn dặm xa xôi mà tới chăm sóc con gái ruột được?
Thứ hai là, sự tồn tại của mẹ chồng là để chăm sóc con dâu, chăm sóc thêm người nữa sợ là sẽ không tiện.
Hơn nữa, mẹ chồng cũng coi trọng cháu nội trong bụng con dâu hơn.
Chứ không phải là coi trọng con dâu hơn.
Nhưng sự tồn tại của mẹ ruột lại không như vậy.
Chui ra từ trong bụng mình, lại sống cùng hai mươi năm, có chuyện thì cùng nhau có chuyện.
Hơn nữa có mấy ai mà không thương con gái ruột của mình đâu chứ?
Còn cả đứa nhỏ trong bụng của con gái nữa, người làm mẹ lại càng thương cho cơ thể của con gái hơn.
Nghe được đồng chí Vương nói lời này, Khương Thư Lan không khỏi ngại ngùng cười cười: “Ừm, mẹ tôi rất thương tôi.”
Dứt lời, cô chỉ vào một loạt các thùng đang sắp xếp kia, nói: “Đồng chí Vương, sò ánh trăng cùng với bạch tuộc cô để cho tôi hai cân, còn cả một con cá hố này nữa.”
Cha mẹ đến đây, cô đương nhiên phải cho bọn họ nếm thử chút đặc sản ở hải đảo này rồi.
Mẹ Khương ở bên cạnh muốn túm tay Thư Lan, thấp giọng nói, con gái không cần mua nhiều như vậy, mấy thứ này mua vừa nhìn đã biết là không rẻ chút nào rồi.
Khương Thư Lan cười cười, đồng chí Vương một bên vừa cầm cân, vừa giải thích nói.
“Bác gái à, bác cứ yên tâm, chúng ta gần núi ăn cây, gần biển ăn hải sản như vậy, mấy thứ đồ biển này chính là thứ rẻ nhất ở chỗ chúng tôi, hơn nữa chúng tôi là nơi bán hàng thứ hai sau cung tiêu xã, những thứ ở chỗ chúng tôi bán không ngang giá với cung tiêu xã, thậm chí còn có thể rẻ hơn ở cung tiêu xã nữa!”
Lời này khiến mẹ Khương không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bà cùng với chồng mình tới đây, vốn đã gia tăng gánh nặng cho con gái rồi.
Nếu còn được ăn ngon ngủ tốt nữa, vậy sẽ thành cái gì?
Đợi tính tiền xong, Khương Thư Lan cho mẹ Khương xem tiền: “Mẹ xem, nhiều đồ như vậy mà cũng chỉ có một đồng chín thôi.”
“Còn rẻ hơn cả thịt ở dưới quê chúng ta nữa.”
Mẹ Khương xem xong cũng không khỏi gật đầu, gật xong lại giơ ngón tay lên tính tiền với Thư Lan: “Mấy thứ này con mua một đồng chín, nhìn con kìa, con lại quên tính cả tiền lương của mình bao nhiêu rồi? Anh trai con làm cả ngày lương mới được có năm xu.”
Mấy thứ đồ này phải bằng bốn ngày tiền lương của lão đại rồi.
Trên đời này người làm mẹ đều là như vậy, sợ con gái sẽ tiêu nhiều tiền, sợ con gái sẽ mua gì đó đắt cho mình.
Đây là chuyện không thay đổi được.
Nhưng làm con gái lại luôn muốn mẹ mình đều có thể thử qua thứ tốt một lần.
Cũng bởi vì như vậy nên Khương Thư Lan không có chút nổi nóng nào: “Mẹ, nếu mẹ tiếc chút tiền này thì hôm nào con dẫn mẹ ra biển bắt hải sản, mấy thứ vừa mua này, ở bãi biển đều có thể nhặt được hết.”
Nghe được lời này, ánh mắt mẹ Khương sáng lên: “Vậy thì không phải là nhặt được tiền luôn sao?”
Cái này nghe cũng rất có đạo lý.
Khương Thư Lan nhịn không được mà gật đầu, chia vui với bà: “Lần trước con đi cùng với chị Thủy Hương đã nhặt được không ít bào ngư, ăn còn chưa hết, còn có cả hàu nữa.”
“Mẹ, mẹ ở trên hải đảo lâu một chút, con sẽ dẫn mẹ đi biển nhặt hết mấy thứ đồ này.”
Cô như con chim non vừa rời khỏi vòng tay của cha mẹ mà bay vào không trung, lúc quay về gặp cha mẹ, cô lại nhịn không được mà kể hết cho cha mẹ những thứ mình đều đã gặp một lần trong đời.
Muốn cho bọn họ trải nghiệm thế giới mà cô từng trải nghiệm qua.
Mẹ Khương thấy Thư Lan đang nói liên miên, ánh mặt trời lặn xuống tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, chiếu sáng lên khuôn mặt cô, làn da cô trắng nõn, mặt mày đẹp như tranh.
Cho dù đang mang thai, không những không bị xấu đi, ngược lại còn đẹp hơn.
Nụ cười trong trẻo như nắng, vừa dịu dàng vừa đoan trang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận