Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 59:

Trâu Dược Hoa gật đầu với Giang Mẫn Vân, Tưởng Lệ Hồng ở bên cạnh cũng nhìn theo như thấy cứu tinh, ê a nói: “Đồng chí Trâu, cậu nói xem, tôi có nói sai không?”
Trâu Dược Hoa lắc đầu, anh ta nhìn về phía Khương Thư Lan trước tiên, không khác gì cả, thật sự người chói mắt nhất trong đám người chính là cô.
“Đồng chí Khương Thư Lan, lúc cô ở công xã tôi cũng ở công xã, cô không liên lạc được với đồng chí Chu, có phải hay không?” Anh ta hỏi.
Khương Thư Lan mím môi, cô cũng chẳng trả lời vấn đề, mà đột nhiên nói: “Đồng chí Chu có việc đến trễ.”
“Khương Thư Lan, cô không cần lừa mình dối người như thế, dưới tình huống như vậy, cô không liên lạc được với đồng chí Chu, cô còn không biết như vậy có nghĩa là gì sao?”
Giọng điệu của Trâu Dược Hoa mang theo tức giận nói không nên lời, không biết vì sao, anh ta cực kỳ không thích khi thấy Khương Thư Lan sẽ tin tưởng người đàn ông khác như vậy.
Không đợi Khương Thư Lan trả lời, anh ta đã trầm giọng: “Như vậy có nghĩa là Chu Trung Phong không cần Khương Thư Lan cô nữa, còn để tôi nói rõ ràng ra sao?”
“Ai nói tôi không cần Khương Thư Lan? Điều đó tại sao tôi lại không biết vậy nhỉ?”
Thanh âm trầm thấp, tư thế hào hùng tựa như chuẩn bị chiến tranh, khí thế không thể ngăn cản nổi.
Giọng nói này vừa cất, tất cả mọi người bất giác mà nhìn qua.
Trông thấy một người đàn ông xa lạ đứng cách đó không xa.
Dáng người người đàn ông cao ráo, khí chất lạnh nhạt, trên người mặc một chiếc áo khoác quân đội dài, toát ra vẻ cao lớn rắn rỏi, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn.
Trong lúc bước đi, góc áo khoác đong đưa theo gió, lộ ra một đôi giày da ba đầu nối màu đen, sạch sẽ không có một chút bụi bặm, giống như đang phản quang.
Nhìn lên phía trên, dáng vẻ của anh rất đẹp, mặt mày thâm thúy, mũi cao thẳng, môi mỏng, đường cong cằm sắc nét, có vẻ cường tráng anh tuấn, tỏa ra hơi lạnh thấu xương.
Thật sự là một đồng chí nam tuấn tú.
Đây là phản ứng của tất cả mọi người ở đây.
“Anh đồng chí này thật là đẹp trai, anh ta là ai vậy?”
“Vì sao anh ta lại nói Khương Thư Lan không có bị vứt bỏ chứ?”
“Chẳng lẽ anh ta là…?”
Mọi người bắt đầu thì thầm với nhau.
Chỉ riêng Trâu Dược Hoa bị nói lời oán giận nên sắc mặt cực kỳ khó coi, bất giác mà phản bác: “Khương Thư Lan cũng chưa liên hệ được với Chu Trung Phong....”
Đồng chí còn chưa kịp nói thêm thì đã nhìn thấy Chu Trung Phong.
Giọng nói tức khắc im bặt, giống như gà trống bị mắc kẹt ở cổ, sắc mặt nhất thời nghẹn đỏ bừng, anh ta khiếp sợ: “Sao lại là anh?”
Khương Thư Lan không phải không liên lạc được với anh sao?
Không phải anh rời đi rồi sao?
Giang Mẫn Vân ở bên cạnh cũng giật mình theo, trừng lớn đôi mắt nhìn Chu Trung Phong, giật mình: “Không phải anh không cần Khương Thư Lan nữa sao?”
Vì sao lại xuất hiện ở đây?
Chu Trung Phong nghiêng đầu, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, giọng điệu lạnh lùng: “Là ai nói như vậy thế?”
Lời đó tự dưng làm cho người ta thấy lạnh cả người.
Sắc mặt Giang Mẫn Vân trắng nhợt, bất giác nắm chặt góc áo, không dám lên tiếng. Tưởng Lệ Hồng ở bên cạnh kinh ngạc: “Cậu là Chu Trung Phong sao? Không thể nào, đây là người Khương Thư Lan tìm tới để gả đi sao? Đồng chí Khương Thư Lan tôi không dễ tin vậy đâu.”
Lời này có chút buồn cười, Giang Mẫn Vân giơ tay túm lấy Tưởng Lệ Hồng ý bảo cô ta đừng nói nữa.
Ngay cả Trâu Dược Hoa cũng im lặng theo, cảm thấy những câu chỉ trích trước đó, giờ nhìn lại thật buồn cười.
Người nhà họ Khương ở bên cạnh cũng yên tĩnh theo, trong lòng có một suy đoán, nhưng mà bọn họ không quen biết Chu Trung Phong.
Cho nên bọn họ không khỏi nhìn về phía Khương Thư Lan vẫn luôn không mở miệng nói chuyện: “Thư Lan, anh ta là ai vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận