Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 591:

Khương Thư Lan muốn nói sợ mẹ mình sẽ không biết dùng kiểu bếp này, cô theo bản năng mà nhìn về Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong lập tức hiểu được ngay: “Để anh đi nhóm lửa, hải sản cũng phải rửa với muối, tối đến trổ tài cho cha mẹ xem, nấu món nướng và rán.”
Trong khoảng thời gian này, Khương Thư Lan không vào bếp được, tay nghề nấu ăn của Chu Trung Phong có thể nói là tăng rất nhanh.
Khương Thư Lan lập tức gật đầu, trộm giơ ngón tay cái lên với Chu Trung Phong.
Còn cô dẫn cha Khương đi dạo quanh sân.
Sân nhà lúc trước còn hoang vắng, bây giờ đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất, vị trí ở gần cửa nhất có trồng hai luống cải trắng, hải đảo ở bên này mưa nhiều, độ ẩm cao, mấy bó cải trắng xanh nhạt mọc lên từng bó từng bó.
Bên cạnh hai luống cải trắng, là hai luống cà, là loại cà hương tiêu, cây cà non màu tím, ước chừng to bằng đầu ngón tay cái, cây nào cây nấy dài dài.
Khương Thư Lan cầm một cái rổ đi ra, nói với cha Khương: “Cha, cha thích ăn cà, buổi tối chúng ta nấu món cà hầm nhé.”
“Bọn con có đủ dầu để dùng, cha không cần sợ lãng phí dầu của bọn con đâu.”
Ở dưới quê, mẹ Khương làm gì nấu gì cũng rất cẩn thận, xào rau cũng chỉ dùng vải thô nhúng vào thùng dầu, rồi quét qua quanh chảo một vòng.
Đây chính là dầu xào rau.
Cha Khương gật gật đầu, đi cùng Khương Thư Lan vào trong vườn rau, cảm khái nói: “Vườn rau này của con nhìn đẹp thật, giống như bàn cờ vậy, rất có quy tắc trật tự.”
Ngay cả độ cong cũng giống nhau, liếc mắt nhìn qua không phải rất giống bàn cờ thẳng tắp chỉnh tề sao?
“Nhưng mà mấy quả cà này còn nhỏ quá, đợi dài hơn chút rồi ăn.”
Khương Thư Lan lắc đầu: “Cha, cà non với dưa non ăn mới ngon, cha quên rồi sao? Cà non không có hạt, xào lên bên trong toàn là thịt, hương vị rất thơm, hơn nữa cha, bên này hải đảo mưa nhiều lắm, cà ở đây so với cà ở Đông Bắc chúng ta còn nhiều nước hơn.”
Nghe lời này, cha Khương không khỏi nuốt nước miếng.
Sau đó lập tức nhảy vào bên trong mà hái cà, con gái nói cà non ăn rất ngon, con gái có thể lừa ông được sao?
Chắc chắn là không rồi!
Sau khi hái được hơn mười quả cà non màu tím bóng loáng đẹp đẽ.
Khương Thư Lan lại dẫn cha Khương đi đến chỗ mấy luống dưa chuột, dưa chuột mọc lên trên cây cọc rất đều, cọc được dùng là cọc làm từ cây sào trúc, mỗi cây cọc thẳng đều như thể được dùng thước để đo.
Độ cao giống nhau, tựa như mấy binh sĩ chỉnh chỉnh tề tề, đang bảo hộ cho những luống rau ở đây.
Dưới những luống cây non, quả đã kết chín rồi.
Nhưng mấy quả dưa chuột này cũng không quá lớn, mỗi quả dài vừa vặn, bộ dạng cũng giống nhau, hơi cong cong, cũng hơi hẹp dài.
Trên thân dưa chuột còn có những vết hằn trắng, non non mềm mềm, thoạt nhìn cực kỳ tươi mới.
Khương Thư Lan tiếp tục hái hai quả nữa, đưa một cây cho cha Khương, một cây thì tự mình ăn: “Không có thuốc, hôm qua mới có một trận mưa, thực sự rất tươi ngon.”
Dưa chuột vừa mới hái xuống, cắn vào giòn giòn, vừa vào miệng có một cảm giác tê dại, sau đó rất nhanh biến thành cảm giác ngọt thanh khắp miệng.
Khương Thư Lan từ lúc mang thai thì rất thích ăn món này.
Mỗi lần nhàn rỗi đi bộ sẽ chạy đến chỗ mấy cây dưa chuột mà hái cây non mềm ngon nhất để ăn.
Lúc trước khi dưa còn chưa lớn, ngày nào cô cũng nhìn chằm chằm, tính toán xem cây nào lớn trước, nên ăn cây nào trước.
Cha Khương sau khi nhận lấy dưa chuột, giương mắt nhìn dáng vẻ tươi cười của Khương Thư Lan: “Thư Lan, nhìn con sống tốt như vậy, cha yên tâm rồi.”
Chỉ có được yêu chiều đến cực hạn mới có được vẻ tươi cười vô tư vô lo như vậy.
Trước khi kết hôn, cô có dáng vẻ tươi cười như vậy, kể cả sau khi kết hôn, vẻ tươi cười vẫn không thay đổi gì hết.
Khương Thư Lan cắn dưa chuột, mơ hồ không rõ mà nói: “Cha, Chu Trung Phong thực sự rất tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận