Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 594:

Từ lúc ở nhà họ Lôi nghe nói ông nội với bà nội tới đây rồi, Thiết Đản còn có chút không tin được, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà chạy về.
Cậu bé chạy đến đây tựa như con trâu vậy, rồi đụng phải cha Khương một cái không nhẹ.
Cha Khương bị đụng phải thấy Thiết Đản rắn chắc hơn trước rồi, cũng tròn lên không ít, cha Khương không khỏi vui vẻ, ông bế lấy Thiết Đản mà không bế hẳn lên được.
Có chút không tin được, ông lại bế thêm lần nữa.
Lúc này không bế lên được, không phải là cha Khương không còn sức nữa, mà là do sức lực ông đều dùng hết cho việc xách đồ rồi.
Hơn nữa ông đã xem nhẹ sức nặng của Thiết Đản.
Cha Khương bế lấy Thiết Đản mà nói: “Chắc là phải tăng lên hơn mười cân rồi đúng không?”
Đứa nhỏ ngày trước ở nhà vô cùng gầy yếu hướng nội, lúc này đã khỏe mạnh lên không ít, đến cả tính tình cũng hoạt bát hơn.
Khương Thư Lan thấy vậy thì nói: “Ở bên này hải sản không tốn nhiều tiền, hai đứa nhỏ này ngày nào cũng ăn đến tròn cả bụng, như vậy không béo lên mới lạ.”
Tiểu Thiết Đản nghe vậy thì cẩn thận mà vùi đầu vào trong lòng ngực cha Khương: “Ông nội, cháu thực sự rất nhớ ông.”
Nghe câu này, cha Khương cũng thiếu chút nữa là rơi lệ rồi: “Ông nội cũng nhớ nháu, cha cháu cũng nhớ cháu lắm.”
Thiết Đản nghe vậy thì quay qua xung quanh để tìm kiếm: “Cha của cháu có tới không?”
Ông nội bà nội đều đến đây rồi, sao cha cậu bé không tới được chứ?
Cha Khương có chút không đành lòng, Thiết Đản lại lầm bầm nói nhỏ: “Cha của cháu đi đứng không tiện, không tới được thì thôi vậy.”
Cậu bé nhảy xuống từ trên người của cha Khương, lôi kéo tay của Lôi Vân Bảo, dẫn cậu tới trước mặt cha Khương định quỳ xuống: “Đến đây, Tiểu Lôi Tử mau dập đầu đi, ông nội của anh sau này cũng là ông nội của em!”
Xung quanh đột nhiên trở nên im lặng.
Chỉ có Lôi Vân Bảo là phản ứng nhanh, cậu bé phản bác với tốc độ cực nhanh: “Không đúng, em là cha của anh mới đúng!”
“Anh là cha của em!”
“Không, em là cha của anh!”
Nói dập đầu vậy mà lại không giải quyết được vấn đề gì, hai đứa nhỏ tranh nhau làm cha, vậy mà lại khiến xung quanh hỗn loạn lên.
Người lớn thì dùng ánh mắt quỷ dị mà nhìn hai đứa nhóc này.
Lúc này mới có mấy tuổi vậy mà đã tranh làm cha của đối phương rồi.
Tất cả mọi người có chút không nói nên lời, Khương Thư Lan hỏi lại: “Thiết Đản à, Tiểu Lôi Tử, nếu hai đứa đều muốn làm cha của đối phương, cô hỏi hai đứa, về sau hai đứa có con rồi sẽ gọi hai đứa là gì?”
Câu hỏi này thực sự làm khó được hai đứa nhỏ rồi.
Lôi Vân Bảo vậy mà lại nói: “Cháu không cần có con.” Cậu bé vỗ vỗ vai Thiết Đản, vô tư mà nói: “Đây là con cháu rồi.”
Thấy Thiết Đản định phản bác, Lôi Vân Bảo vội nói: “Bọn cháu quyết định rồi, về sau sẽ cùng nhau dưỡng già.”
Thiết Đản vẫn cảm thấy mất hứng: “Em là con anh mới đúng.”
Người khác coi cậu bé là con, cùng với việc Lôi Vân Bảo coi cậu nhóc là con hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng mà suy nghĩ của Lôi Vân Bảo cũng giống hệt như vậy.
Cậu bé lại nói: “Đều giống nhau cả thôi.”
“Anh coi em là con trai anh, em coi anh là con trai em, chúng ta vậy ai cũng như nhau thôi? Còn để ý chuyện nhỏ đấy làm gì chứ?” Bộ dạng cao cao tại thượng nói.
Khương Thư Lan thấy bọn họ quả thực không nói nổi nữa, cô không nhịn được mà nói: “Hai đứa khó khăn lắm mới quay về một chuyến như vậy chỉ là để nói với bọn cô là hai đứa nhận nhau làm con trai rồi sao?”
Lời này lập tức hỏi đúng vào trọng tâm rồi.
Thiết Đản lập tức túm Lôi Vân Bảo: “Mau mau mau, mau dập đầu cho anh đi.”
Lúc này, Lôi Vân Bảo không chút chậm chễ mà trực tiếp quỳ xuống, dập đầu ba cái, vừa nhấc đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn bây giờ đầy hùng dũng oai vệ và hiên ngang nói: “Ông nội, cháu là cháu trai ngoan của ông đây, là Lôi Vân Bảo!”
Thanh âm nhịp điệu kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận