Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 600:

Chị ấy gặp qua không biết bao nhiêu là thầy lang rồi, người khác đều nói chị ấy không thể có con được nữa.
Có người nói chị ấy là gà mái không đẻ được trứng, có người nói chị ấy là thạch nữ, đời này chị ấy đã được định trước là sẽ tuyệt hậu rồi.
Miêu Hồng Vân cũng không ngừng cảm thấy may mắn, bản thân gặp được mẹ chồng tốt, chồng cũng tốt.
Nhiều năm như vậy mà chị ấy chưa sinh, vậy mà không có ai thúc giục chị ấy hết.
Cũng không thái độ gì với chị ấy, ngược lại còn cố gắng tránh đi đề tài này.
Đội trưởng Na thì lại càng không cần nói, nói anh ấy sẽ cố gắng làm lụng cho tốt, tranh thủ về hưu rồi sẽ về sống ở sở cán sự đã về hưu, để quân đội sắp xếp cho mình một cảnh vệ viên.
Đến lúc đó, có một cảnh vệ bên cạnh không phải cũng không thua kém gì có một đứa con sao?
Đủ lời để trấn an Miêu Hồng Vân, nhưng Miêu Hồng Vân vẫn hiểu được, trong lòng bọn họ luôn có một người con người cháu.
Nhưng mà chỉ sợ làm chị ấy khó xử mà thôi.
Nhiều năm chữa chạy thuốc men như vậy, Miêu Hồng Vân không biết bản thân đã phải thất vọng biết bao nhiêu lần rồi.
Cha Khương ừ một tiếng: “Cháu còn trẻ? Sao mà không có con được?”
Làm thầy lang, không phải chỉ chữa trị về thể chất, mà còn phải chữa trị về cả tâm lý, giúp cho người bệnh đỡ sầu đau.
Chỉ có tâm lý tốt thì bệnh mới mau hết.
Lời nói chắc chắn như vậy, không khỏi tiếp thêm hy vọng cho Miêu Hồng Vân.
Miêu Hồng Vân lập tức đồng ý luôn: “Chú, chỉ cần có được đứa con, chuyện gì cháu cũng đồng ý làm nữa, giải phẫu hay mổ gì đó, uống thuốc đắng, thậm chí cả đời phải ăn chay cháu cũng nguyện ý.”
Đây chính là tâm nguyện trung thành nhất của người phụ nữ nhiều năm chưa có con.
Chị ấy thậm chí còn nguyện ý giảm tuổi thọ để có được một đứa con.
Cha Khương trừng mắt nói: “Làm gì phải nghiêm trọng đến mức đó chứ, trung y chúng ta không cần phải giải phẫu, cháu để cho chú bắt mạch xem tình huống thế nào.”
Lời còn chưa dứt đã bị cắt ngang: “Bắt mạch gì cơ?”
Đội trưởng Na lững thững tiến vào, thanh âm cũng truyền vào trong, điều này khiến tất cả mọi người đều nhìn qua.
Người đầu tiên phản ứng được là cha Khương, ông theo bản năng mà vén tay áo đội trưởng Na lên nhìn.
Sau một lúc lâu, ông mới dừng rồi đột nhiên nói: “Vị đồng chí này, cháu không được rồi!”
Mọi người: “...”
Không khí đột nhiên trở nên ngưng trệ, một sự yên tĩnh đến đáng sợ.
Không được cái gì chứ?
Anh ta không được sao? Làm sao có thể như vậy được?
Đoàn trưởng Na không thể tin được nên hỏi lại một lần nữa để xác nhận: "Vị đồng chí này, chú nói cháu không được, là phương diện nào không được chứ ạ?"
Cha Khương nhíu mày, ánh mắt liên tục dời xuống, cuối cùng dừng ở vị trí giữa hai chân của anh ta.
"Cái này còn không hiểu sao?"
Ông nghĩ rằng phàm là đàn ông thì đều hiểu ý của ông.
Lần này không chỉ là vị đoàn trưởng kia im lặng mà những người khác theo đó cũng im lặng.
Mãi về sau, Miêu Hồng Vân thử mở miệng thăm dò: "Cái này có phải chú hiểu lầm rồi không ạ?"
Dù sao ở chuyện phòng the thì hai người bọn họ vẫn luôn rất hài hòa.
Xưa nay không tồn tại việc ba phút đã uể oải suy sụp, lại càng không tồn tại nhưng chuyện như bệnh liệt dương tiết sớm.
Trái lại, đoàn trường Na vẫn luôn duy trì rất tốt.
Chỉ là lời này nói ra cũng có mấy phần ngượng ngùng.
Đi khám sức khỏe sinh sản, sớm muộn gì cũng phải trải qua chuyện này.
Mẹ Khương và Khương Thư Lan cũng không nhịn được mà che mặt, cha Khương chỗ nào cũng tốt. Duy chỉ có cái không tốt chính là quá thẳng tính, thậm chí mới gặp mặt lần đầu tiên mà đã nói chồng người ta không được....
Thế nhưng cách nghĩ của cha Khương với bọn họ lại không giống nhau.
Đối với bác sĩ thì cái này có gì mà không thể nói chứ?
Vả lại, lúc trước ông cũng từng nói, Miêu Hồng Vân có vấn đề, vậy thì tại sao không thể nói một người đàn ông có vấn đề được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận