Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 602:

"Một khoảng thời gian sau, cháu mới phát hiện ra phía dưới có hơi không thoải mái."
Cha Khương thu tay lại, đổi sang tay còn lại của vị đoàn trưởng để bắt mạch, hừ một tiếng: "Có câu châm ngôn: Chỉ có mệt chết trâu, không có cày hỏng ruộng. Đạo lý này chẳng lẽ cậu cũng không hiểu sao?"
Hiểu chứ! Anh ta đương nhiên là hiểu, nhưng một hai mà mãi vẫn không có con. Anh ta cũng gấp chứ! Nên mới vội vàng chứng minh bản thân! Nhưng làm sao biết được, càng chứng mình lại càng xảy ra vấn đề.
Ôi! Cha Khương sau khi xem xong bên tay phải của đoàn trưởng, để xuống rồi đứng lên nói: "Cởi quần ra để tôi xem một chút."
"Hả?"
Đoàn trưởng Na cho là mình nghe lầm. Anh ta giật mình mở to mắt.
"Cởi quần ra, nếu không nhìn thấy phía dưới của cậu thì làm sao tôi biết được bệnh tình của cậu đã đến mức nào rồi? Làm sao tôi có thể cho cậu loại thuốc thích hợp được?" Cha Khương thúc giục nói.
"Chuyện này, chuyện này hình như không ổn lắm đâu ạ?"
Người đoàn trưởng kia gãi gãi đầu, một người đàn ông to lớn cao một mét tám mấy thế mà lại có chút thẹn thùng.
"Cậu muốn có con không?” Cha Khương liếc mắt hỏi lại. Làm bác sĩ sợ nhất là loại bệnh nhân hay nhăn nhó còn không phối hợp.
Thật đúng là đau đầu.
Chuyện này... Đương nhiên là anh ta muốn.
"Vậy chúng ta có thể không cởi quần ở trước sân không, không phải, chú, chú có thể chừa chút mặt mũi cho cháu không, dù sao ở đây cũng hơn ba mươi người."
Đoàn trưởng Na sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi.
"Vậy thì đi ra nhà xí đi ạ."
Trong phòng cũng có rất nhiều phụ nữ, rõ ràng là không tiện.
Cha Khương nghĩ ngợi: "Thế cũng được."
Sau mười phút.
.....
Nhà xí.
Từ trước đến nay, đoàn trưởng Na đều to lớn y như gấu nâu lúc này run lẩy bẩy: "Đã xong chưa vậy?"
m thanh vô cùng uất ức và mong chờ.
Cha Khương nhìn xuống: "Xong ngay đây."
"Chậc chậc, cái kia của cậu đỏ quá!"
Người đoàn trưởng kia vô ý thức mà kẹp chặt chân lại.
"Mau buông lỏng ra, tôi cũng chẳng ăn cậu được."
Nhưng mà không hiểu sao anh ta cảm thấy so với việc ăn anh ta thì việc này còn đáng sợ hơn rất nhiều!
Đoàn trưởng Na cảm thấy trong mắt cha Khương, cái kia của anh ta cũng chỉ là một loại hàng hóa bị đem ra ước lượng, cân đo đong đếm.
Cái đó vẫn là loại không đáng giá tiền nhất.
Sau mười lăm phút.
"Xong chưa vậy chú?" Người đoàn trưởng kia lại một lần nữa thúc giục.
"Xong ngay đây." Cha Khương đưa tay ra ước lượng: "Tiểu tử, cái này của cậu...”
Ông thở dài: "Trước tiên, cậu phải kiêng chuyện phòng the đi."
"Nếu cậu còn tiếp tục như vậy nữa, tôi nghi ngờ rằng về sau cậu có thể hành sự được nữa hay không cũng là vấn đề lớn."
Lời này thốt ra khiến cho người anh ta giật nảy mình, thậm chí xách quần lên đều có vài phần bối rối: "Này ông, à không, chú, chú à, không thể nào....”
"Cháu năm nay mới 33!"
Anh ta năm nay mới là đàn ông trung niên, như vậy sao được, nói ra còn không phải là xấu hổ chết người sao!?
"Phía trước đều bị nhiễm trùng, hội chứng tiểu tiện bị đau nhức, cậu không có cảm giác gì sao? Nếu cậu không nghe lời, khả năng hậu quả không chỉ là cái này thôi đâu."
Lần này vị đoàn trưởng thật sự luống cuống không còn kêu là chú nữa.
Anh ta lôi kéo tay của cha Khương gọi cha, cơ hồ muốn khóc: "Cha nuôi, cha phải giúp con đi ạ!"
Cho tới nay, bọn họ mãi mà không có con, anh ta đều tưởng rằng là do vợ anh ta là Miêu Hồng Vân có vấn đề, đương nhiên người ngoài cũng cho là như thế. Bình thường trong gia đình mãi mà không có con thì đều cho rằng là do bên phụ nữ có vấn đề.
Nhưng mà không nghĩ tới! Cha Khương sau khi xem xong cho anh ta, hoàn toàn thay đổi thế giới quan của vị đoàn trưởng kia, triệt để khiến anh ta hỗn loạn.
Anh ta cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới, anh ta là người cao 1m85, nặng 90kg, trên chiến trường có thể giết địch, đại chiến ba trăm hiệp cũng nhất quyết không chịu thua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận