Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 61:

Chiến hữu Hứa Thành Binh xe bị hỏng rồi không nói, còn không biết đường, bèn để chủ nhiệm Vu đến đón Hứa Thành Binh bị hỏng xe giữa đường.
Mà còn lại anh thì một mình vội vã chạy đến đại đội Ma Bàn.
Khương Thư Lan không nghĩ tới nguyên nhân này, cô sửng sốt một hồi lâu: “Anh đi kiếm ba vòng một vang ư?”
Chu Trung Phong gật đầu.
Bên cạnh Trâu Dược Hoa bị gạt sang một bên hồi lâu, nhìn Chu Trung Phong, nhíu mày nói: “Anh đồng chí này, nếu anh làm lính, vậy thì không nên lừa gạt người dân bình thường chúng tôi như vậy, những món đồ ba vòng một vang là hàng hóa bán chạy, phải đặt trước ba tháng hoặc có lẽ nửa năm mới có thể mua được một món, chứ đừng nói trong vòng một ngày anh có thể gom đủ bốn món.”
Đây quả thực chính là chuyện không thể thực hiện!
Không giống với những người khác, Trâu Dược Hoa là người thành phố, lại là phó xưởng trưởng một phân xưởng cán thép.
Một khi anh ta lên được tới chức vị này thì sẽ có phương thức liên hệ với giám đốc bộ phận bán lẻ của tòa nhà Bách Hóa.
Nói như vậy, nếu tòa nhà Bách Hóa có hàng, sẽ nói một tiếng với nội bộ trước.
Cũng chính là những gia đình có điều kiện tốt như bọn họ, trước tiên bán cho nội bộ rồi, lúc này mới đến bên ngoại tiêu thụ.
Cho nên Trâu Dược Hoa cũng cực kỳ chắc chắn: “Theo tôi được biết, tháng này tòa nhà Bách Hóa ở thành phố Bình Hương không hề có suất bán ba vòng một vang, càng đừng nói chuyển hàng từ nơi khác qua.”
“Anh đang nói dối!”
Thanh âm như đinh đóng cột, mang theo vẻ nghi ngờ.
Đây cũng coi như Trâu Dược Hoa lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, cuộc đọ sức giữa đàn ông với nhau.
Trước đó anh ta vừa nói Khương Thư Lan bị Chu Trung Phong vứt bỏ, lúc sau Chu Trung Phong liền xuất hiện.
Đây không phải là cố ý sao?
Cho nên mới có một trận vạch trần và chất vấn trực tiếp này.
Trâu Dược Hoa thốt ra lời này, hiện trường tức khắc yên lặng, ngay cả cây kim rớt xuống cũng có thể nghe thấy.
Tưởng Lệ Hồng ở kế bên trước đó bị khí thế rét lạnh toàn thân và bề ngoài cực kỳ anh tuấn của Chu Trung Phong dọa cho khiếp sợ.
Cũng không khỏi trở lại bình thường, lập tức bắt đầu ồn ào.
“Đúng vậy, con rể Dược Hoa của tôi nói rất đúng, cậu đang nói dối, cậu chỉ là một tên lính nghèo, làm sao sẽ mua được bốn món đồ ba vòng một vang này?”
Chuyện này không phải là nói giỡn sao?
Đáng lẽ một người vốn đã đi mất đột nhiên xuất hiện cũng đủ làm Tưởng Lệ Hồng kinh ngạc rồi.
Đối phương lại lấy ra bốn món đồ ba vòng một vang đè lên đầu bọn họ càng khiến người ta không thể tin nổi!
Ngay cả con rể là người thành phố làm phó xưởng trưởng của cô ta, cũng chỉ mới lấy được một vang là đài radio trong ba vòng một vang tới.
Cậu ta chỉ là một tên lính nghèo thì dựa vào cái gì chứ?
Lời này của Tưởng Lệ Hồng nhận được sự tán thành của Giang Mẫn Vân, trong giấc mơ cô ta thấy tương lai qua vài thập niên, mà Chu Trung Phong chẳng bao giờ xuất hiện.
Thế thì càng thêm chứng tỏ Chu Trung Phong chỉ là một người bình thường.
Một người bình thường làm sao có thể mua nổi ba vòng một vang ở đầu những năm bảy mươi này chứ?
Ngoại trừ lừa gạt người khác ra, tuyệt đối sẽ không có đáp án thứ hai.
Thế là Giang Mẫn Vân mở miệng, cô ta nói chuyện cực kỳ cao siêu, mang theo một chút thiện chí.
“Đồng chí Chu, tôi biết anh vì muốn giải thích với đồng chí Khương Thư Lan nên mới tìm một lý do như vậy, nhưng mà...”
Cô ta chuyển đề tài, chỉ vào Trâu Dược Hoa giới thiệu: “Đồng chí Trâu Dược Hoa, đối tượng của tôi, anh cũng biết, anh ấy là phó xưởng trưởng một phân xưởng cán thép, còn là thợ nguội bậc bảy, tiền lương một tháng cũng sắp được chín mươi đồng tiền...”
Lời khiêm tốn này làm mọi người ở hiện trường đều hít thở theo, tiền lương một tháng gần chín mươi đồng tiền đó!
Những người như bọn họ kiếm điểm công cả nửa năm cũng không kiếm được đến chín mươi đồng tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận