Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 610:

Chu Trung Phong làm việc và nghỉ ngơi rất đúng giờ.
Chưa đến năm giờ sáng thì anh đã thức dậy, việc đầu tiên là đi gánh nước, ở đây không có nước máy nên mỗi lần uống nước, anh phải ra cái giếng bên ngoài lấy nước.
Đó là những gì anh làm mỗi sáng khi thức dậy.
Đầu tiên đổ đầy nước vào thùng nước trong nhà, sau đó gánh vài thùng đi tưới tất cả các loại rau trong vườn.
Khi mẹ Khương thức dậy, bà vẫn còn đang ngáp ngủ thì đã nhìn thấy Chu Trung Phong cả người đầy mồ hôi nhễ nhại trong sân.
Bà không khỏi nói khẽ: “Trung Phong, con nghỉ ngơi một chút đi.”
Chu Trung Phong ngẩng đầu lên trả lời: "Mẹ, sắp xong rồi ạ."
"Mẹ thấy buổi sáng nên ăn cơm ở nhà hay là để con đến căn tin lấy cơm về ạ?"
Vừa hỏi câu này, mẹ Khương đã xua xua tay: “Đi đến căn tin làm gì? Mẹ nấu cháo, tráng bánh, cả nhà cùng nhau ăn ở nhà là được rồi.”
Chu Trung Phong vâng một tiếng, đặt thùng nước xuống dưới mái hiên, cầm lấy chiếc khăn trắng đang vắt trên cổ lên lau mồ hôi: "Thư Lan còn ngủ ạ?"
Anh nhìn lướt qua phòng ngủ.
Vừa hỏi đến đây, mẹ Khương đã cảm thấy không khỏi bối rối, phía đông bắc không có gia đình nào mà chồng sáng sớm đã dậy, con dâu thì vẫn đang còn nằm ngủ nướng.
Đó gọi là một người phụ nữ lười biếng.
Vừa lúc mẹ Khương muốn giải thích, tối hôm qua hai mẹ con nói chuyện đến lúc muộn thì Chu Trung Phong vừa giặt khăn, vừa hạ giọng nói: "Thư Lan từ khi mang thai đã quen thức dậy vào lúc tám giờ sáng rồi. Mẹ đừng gọi em ấy dậy sớm ăn cơm, nếu không em ấy sẽ ngủ không đủ giấc, người sẽ cảm thấy không thoải mái."
Người chồng làm được đến mức này, thực sự không có ai như vậy đâu chứ?
Khi anh chồng về còn dặn dò mẹ vợ đừng gọi con gái dậy sớm quá.
Sợ rằng lục tung hòn đảo cũng sẽ không thể tìm thấy một người đàn ông như thế.
Theo quan điểm của mẹ Khương, sợ rằng đi khắp cả nước cũng thật khó tìm được một người đàn ông như vậy.
Bà mừng khôn tả, mừng cho con gái vì đã lấy được một người tốt.
"Trung Phong, đừng lo lắng, mẹ vẫn biết tính khí của Thư Lan. Nếu nó không ngủ đủ mà gọi nó dậy, nó sẽ nổi giận."
"Con cứ yên tâm mà làm việc của mình đi. Việc trong nhà này cứ để mẹ lo. Sau khi huấn luyện xong, chỉ cần đúng giờ trở về ăn tối là được."
Chu Trung Phong cũng đã rửa ráy xong, anh gật đầu rồi rời đi.
Vừa đi ra ngoài thì gặp đoàn trưởng Na ở nhà bên cạnh mang một đôi mắt gấu trúc, vừa nhìn đã biết là dục cầu bất mãn..
Nhìn Chu Trung Phong, bởi vì dậy sớm, làm một ít việc, không nói đến tinh thần phấn chấn, tinh thần này của anh thật sự không phải là thứ mà cái người vừa tỉnh lại như vị đoàn trưởng Na có thể so sánh.
“Tối hôm qua, cha vợ cậu không bắt cậu chia giường ngủ với vợ cậu sao?”
Vị đội trưởng kia không tin, anh ta đi ngang qua khoác vai anh.
Nhưng lại bị Chu Trung Phong chán ghét mà hất ra: "Nói chuyện được rồi, đừng động tay."
Trung đoàn trưởng Na cắt ngang: "Cậu là đàn ông, chú ý như vậy làm gì? Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy!”
Trong lòng anh ta thực ra rất không cam lòng.
Một người đàn ông lớn tuổi đã có gia đình như anh ta lại bị cha Khương yêu cầu phân phòng với vợ.
Vợ của Chu Trung Phong đang mang thai ba tháng đầu nên không được ngủ chung đúng không?
Chu Trung Phong liếc xéo anh ta một cái: "Không có!"
Cho dù có, đó cũng là do anh chủ động yêu cầu Thư Lan và mẹ vợ ngủ chung.
Nhưng mà tối nay lại trở về bình thường rồi.
Trung đoàn trưởng không tin, gãi gãi đầu: "Làm sao có thể? Cha vợ nhà cậu khó tính như vậy sao lại không bắt cậu chia giường ngủ chứ?"
Điều này là không khoa học!
Chu Trung Phong bị anh ta nói đến mất bình tĩnh: "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"
Trung đoàn trưởng Na thở dài nói: "Cha vợ của cậu bắt tôi chia phòng ngủ!"
Chu Trung Phong nghe xong không kiềm được mà nhìn sang, nghĩ thầm đã phân phòng thì còn muốn có cháu thế nào được nữa?
Nhưng lời này không thể nói ra ngoài, anh phải giữ thể diện cho cha vợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận