Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 613:

Chu Trung Phong gật đầu, nhìn Khương Thư Lan: “Còn muốn ăn gì không?”
Khương Thư Lan gật đầu, lại lắc đầu: “Em muốn ăn mận xanh, càng chua càng tốt.”
Nửa cân() hôm trước bị cô ăn hết trong một ngày rồi.
[Chú thích: (
) 1 cân bên Trung = 0.5 kg.]
Chu Trung Phong đồng ý: “Được.”
Mẹ Khương ngồi cạnh lại nói: “Mùa này làm gì có mận xanh, con muốn làm khó Trung Phong hả?”
Khương Thư Lan nói nhỏ: “Nhưng con rất muốn ăn.”
Dáng vẻ này mẹ Khương cũng chịu thua. Bỏ đi, một đứa muốn được chiều, một đứa nguyện ý chiều, người làm cha mẹ như họ chỉ có thể ngó lơ.
“Trưa con có đi được không?”
Khương Thư Lan gật đầu, cầm trái dừa xanh uống hai ngụm đã cạn: “Đi ạ, con dẫn cha mẹ đến hợp tác xã mua bán rồi đi chợ rau, cả chợ hải sản ở bến tàu nữa.”
Không dẫn theo trẻ con mà nhờ bà lão Na trông hộ. Hai đứa bé cũng quen rồi, nghe lời đi sang chỗ bà lão Na giúp bà xâu kim, cực kì ngoan ngoãn.
Thấy bọn họ định đi hợp tác xã mua bán, Miêu Hồng Vân cũng cầm giỏ: “Cháu đi cùng mọi người, rau trong vườn nhà sắp hết rồi, chưa kịp trồng thêm.”
Nói xong bỗng nhìn cha Khương, ánh mắt ám chỉ.
Cha Khương lắc đầu: “Vẫn thiếu ba vị thuốc, chú còn đang suy nghĩ, đợi chắc chắn rồi sẽ đưa phương thuốc cho hai đứa.”
Ông không dám bốc thuốc quá mạnh, lại không thể quá nhẹ, nặng thì hại thân, nhẹ thì không có tác dụng. Đây là lúc cần đến kinh nghiệm của người thầy thuốc.
Nghe thấy thế, Miêu Hồng Vân gật đầu: “Cảm ơn chú.”
Cha Khương hất tay.

Cả đoàn người cùng đến hợp tác xã, nhà Thư Lan cách chỗ đó không quá gần.
Khương Thư Lan vừa đi vừa nói chuyện cùng họ: “Đường nhỏ bên này cũng đến đó được.”
“Khi đi con dẫn mọi người đi đường tắt, lúc về thì đi đường lớn cho quen.”
Cô hận không thể nói hết tất cả tin tức trên hải đảo mà mình biết cho cha mẹ trong một lần. Mẹ Khương lớn tuổi rồi, trí nhớ không quá tốt nhưng cha Khương thì ngược lại, chỉ cần nghe qua một lần đã nhớ được toàn bộ, thỉnh thoảng còn gật đầu.
Trên đường đi gặp khá nhiều người quen, cười cười chào hỏi với Khương Thư Lan: “Vợ đoàn trưởng Chu dẫn cha mẹ đi làm quen chỗ ở à?”
Khương Thư Lan gật đầu.
Người bên cạnh cười khanh khách: “Thế phải dẫn cô chú đi một vòng nhé.”
Khương Thư Lan đáp: “Vâng.”
Hết người này đến người khác đi qua, mỗi người đều tươi cười chào hỏi cô.
Mẹ Khương bên cạnh không nhịn được mà cảm thán: “Người dân trên đảo này nhiệt tình thật đấy.”
Vừa nói xong, những người khác lập tức im lặng.
“Sao vậy? Tôi nói gì sai sao?”
Khương Thư Lan lắc đầu: “Không phải họ nhiệt tình mà do chức vị của Chu Trung Phong cao, người xung quanh tất nhiên đều đối xử tốt.”
Ở vị trí cao, hoa tươi vây quanh() nên đều là người tốt cả. Khi trước Chu Trung Phong còn là phó đoàn trưởng, cô không biết hóa ra mình lại được hoan nghênh đến thế.
[Chú thích: (
) Hoa tươi vây quanh: được nhiều người chú ý, đến gần.]
Nghe cô nói vậy, cha mẹ Khương đều nhìn qua: “Không tồi, Thư Lan nhà chúng ta lớn thật rồi.”
Thế mà lại hiểu được đạo lí này.
Dáng vẻ tự hào của cha mẹ làm Khương Thư Lan hơi xấu hổ, cô nghĩ dù mình có làm gì thì trong mắt cha mẹ vẫn là tốt nhất.
Họ vừa nói vừa cười đi đến hợp tác xã, Khương Thư Lan gần như giới thiệu hết một lượt tính cách của từng xã viên. Thấy cha mẹ đã biết, cô tiện tay mua ít nước tương và giấm, lại mua hai cân bánh quy đào, một cân rưỡi đậu phụ rồi mới rời đi.
Ngay sau khi họ đi, hợp tác xã ồn ào hẳn lên.
“Tôi thấy người đi cùng Tiểu Khương không giống cha mẹ của đoàn trường Chu nhỉ?”
“Nghe nói là cha mẹ ruột của Tiểu Khương.” Hợp tác xã bỗng yên tĩnh.
“Hình như Tiểu Khương là người Đông Bắc phải không?”
“Phải, hồi trước cô ấy từng nói.”
Không biết ai cảm thán nói: “Đông Bắc cách hải đảo chúng ta khá xa, cha mẹ Tiểu Khương sao lại đến đây? Nhà họ không làm ruộng sao? Con trai con dâu chẳng lẽ không nói gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận