Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 615:

Trước khi mẹ Khương kịp quở trách, Khương Thư Lan đã kéo bà rời khỏi: “Mẹ, lần sau con dẫn mẹ đi bắt hải sản nha!”
“Mấy thứ này đều vớt ở ngoài biển nên không mất tiền.”
Điều này quả nhiên đã chuyển dời được sự chú ý của mẹ Khương.
Nơi cuối cùng họ đến là nhà ăn. Không thể hôm nào cũng nấu ăn ở nhà, thỉnh thoảng lười biếng đến nhà ăn cho nhẹ việc. Thêm nữa, đưa cha mẹ tới đây để họ làm quen một chút cũng tốt.
Khương Thư Lan có việc bận, cô đến cửa phát đồ ăn, thấy họ chuẩn bị bán cơm trưa rồi. Người sau bếp nhìn cô, thân thiết hỏi: “Tiểu Khương, khi nào cô trở về vậy?”
Những ngày cô ấy không ở đây mọi người đều nhớ, hơn nữa thức ăn Khương Thư Lan nấu rất ngon, có cô ấy thì tân binh cũng không than trách, bởi bình thường cơm đến lượt họ ăn bữa nào cũng bị trêu là cám lợn.
Khương Thư Lan cười xoa bụng: “Tôi nôn nghén nhiều, khả năng cao chưa thể về ngay được.”
Mọi người đều cảm thấy đáng tiếc.
Khương Thư Lan cười chấm dứt chủ đề này, hàn huyên một lúc rồi cầm hai bát nước đậu xanh mới lấy từ dưới giếng mát lên đưa cho cha mẹ, dặn dò: “Cha mẹ, hai người cứ giải nhiệt đã, con đi tìm sĩ quan hậu cần nói chuyện từ chức.”
Mẹ Khương muốn nói hay thôi đừng từ chức, bởi vì hơi tiếc. Nếu không thì bà đến làm thay Thư Lan cũng được, dù sao cũng là biên chế, không dễ kiếm chút nào.
Mẹ Khương vừa mở miệng đã bị cha Khương ngăn lại: “Uống nước đậu xanh đi!”
Thư Lan tự có chừng mực, họ đến chăm sóc chứ không phải gây thêm phiền phức cho con.
Mẹ Khương không lên tiếng nữa.
Cha Khương lại lo lắng nhìn Khương Thư Lan, không biết bây giờ con bé nói không làm nữa thì sĩ quan hậu cần gì đó có làm khó con bé không. Biết thế thì nên kêu Trung Phong đi cùng.

Tại phòng làm việc của sĩ quan hậu cần.
Khương Thư Lan gõ cửa, một lúc sau mới nghe thấy tiếng bên trong: “Vào đi.”
Cô đẩy cửa vào, phòng làm việc của cậu ấy vẫn bừa bộn như trước, bừa đến nỗi không có chỗ đặt chân.
“Tiểu Khương, khách quý đây sao?”
Sĩ quan hậu cần không nhịn được mà cảm thán, từ khi Khương Thư Lan mang thai nôn nghén nhiều, không thể ở phòng bếp thì đã lâu không tới đây.
Khương Thư Lan nói: “Sĩ quan hậu cần, anh cứ đùa tôi, tôi đâu phải khách quý gì.”
“Tôi tìm anh là có việc quan trọng.” Cô chưa nói xong đã bị sĩ quan hậu cần ngắt lời.
“Đến nói chuyện từ chức phải không?”
Khương Thư Lan bất ngờ, gật gật đầu.
Sĩ quan hậu cần lấy từ ngăn kéo ra một bức thư: “Mở ra xem thử đi.”
Khương Thư Lan ngơ ngác, cầm lấy thư thì nhìn thấy trong đó là đơn xin từ chức, chính xác hơn là đơn xin từ chức đã được phê chuẩn. Xem ngày thì là một tuần trước, cũng là ngày cô nôn nghén nặng nhất.
“Chu Trung Phong?”
Trong đầu Khương Thư Lan vô thức hiện lên bóng dáng một người, trừ anh ra thì cô không nghĩ được ai khác.
Sĩ quan hậu cần gật đầu, cậu ấy đứng dậy đến trước mặt Khương Thư Lan: “Đúng là đoàn trưởng Chu nhà cô.”
“Nói thật, tôi không hẳn muốn phê chuẩn đơn từ chức của cô.”
Khương Thư Lan theo bản năng ngẩng đầu nhìn cậu ấy.
“Sao? Rất lạ hả? Ban đầu tôi còn lo cô không chịu được khổ cực ở nhà ăn.”
Sĩ quan hậu cần cảm thán: “Nhưng sau đó cô làm rất tốt, nấu ăn ngon, không chỉ đám lính ngốc kia bị trù nghệ của cô làm cho thu hút, mà cả những đầu bếp già như chúng tôi cũng phải công nhận khả năng của cô.”
“Cô nói xem, một nhân tài như thế, tôi đây sao nỡ phê chuẩn chứ!”
Khó lắm mới tìm được một đồng chí nấu ăn ngon, bây giờ lại phải thả đi thì nhà ăn của họ bị tổn thất rồi. Còn chưa kể sự kiện rừng cao su lần trước, Khương Thư Lan dùng nửa con heo đã giải quyết ổn thỏa, việc này ngay cả sĩ quan hậu cần cũng được cấp trên điểm danh khen ngợi.
Khương Thư Lan hơi ngạc nhiên, không ngờ cậu ấy lại đánh giá cô cao như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận