Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 62:

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người. Giang Mẫn Vân giương cằm lên, cô ta tiếp tục nói: “Vậy mà cho dù cán bộ cấp cỡ đồng chí Trâu Dược Hoa, anh ấy không ăn không uống một hai tháng mới có thể mua nổi một bàn máy may, chứ đừng nói là xe đạp, đồng hồ, đài radio, bốn món đồ này cộng lại sợ là phải tiêu hết một hai năm tiền lương.”
Tiếp theo, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Chu Trung Phong, giọng điệu mang theo vài phần kiêu ngạo.
“Ngay cả chuyện này, cũng bởi vì đồng chí Trâu Dược Hoa có thân phận là công nhân viên chức, có đường tắt có quan hệ mới có thể xếp hàng mua sắm ở tòa nhà Bách Hóa của thành phố, chứ đừng nói anh còn không phải là người thành phố Bình Hương, không có đường tắt, không có quan hệ, không có phiếu, cũng không có tiền, làm sao anh có thể đi mua ba vòng một vang được?”
Lời này của Giang Mẫn Vân, vừa nghe là biết chính là người có hiểu biết.
Điều này cũng làm Trâu Dược Hoa gật đầu.
Anh ta giả vờ nghiêm túc: “Quả thật với cấp bậc hiện tại của tôi, quanh năm suốt tháng lấy được danh hiệu cán bộ ưu tú, mới có thể được khen thưởng một phiếu xe đạp, hoặc là một phiếu máy may, tiền gom đủ bốn món đồ đòi hỏi tôi phải không ăn không uống trong vòng một năm đấy.”
Lời nói của Trâu Dược Hoa gia tăng thêm vài phần chân thật cho lời của Giang Mẫn Vân trước đó.
Cho nên khi Giang Mẫn Vân tiếp tục câu hỏi, mọi người đều không có nghi ngờ gì nữa.
Giang Mẫn Vân hỏi một cách kỳ quái: “Đồng chí Chu Trung Phong, dựa vào điều kiện sinh ra trong gia đình cán bộ của vị hôn phu của tôi, lễ vật đám hỏi cũng mới lấy được một đài radio nhãn hiệu Hồng Đăng mà thôi.”
Cô ta cố ý nhắc đến nhãn hiệu Hồng Đăng, trong giọng điệu tỏ ra vẻ kiêu ngạo, tiếp theo lại chuyển chủ đề: “Nhưng anh chỉ là một người bình thường ở nơi khác, làm sao có thể mua nổi bốn món đồ đó chứ?”
Lời nói tiếp theo, cô ta không phải nói với Chu Trung Phong, mà là nói với Khương Thư Lan: “Đồng chí Khương Thư Lan, dựa theo quan hệ họ hàng mà nói, suy cho cùng coi như tôi cũng phải gọi cô là cô họ, về tình về lý, cũng không thể nhìn cô bị đồng chí Chu Trung Phong lừa gạt như vậy có phải không?”
Giang Mẫn Vân nói có lý lẽ có dẫn chứng, còn có Trâu Dược Hoa là xưởng trưởng trong thành phố làm nhân chứng.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều đồng tình mà nhìn Khương Thư Lan: “Bé Thư Lan à, sinh viên Giang nói có lý, con đừng có vội gả chồng nên phát điên lên đấy nhé, đừng để bị người ta lừa gạt.”
“Đúng vậy, con suy nghĩ lại xem, toàn công xã của chúng ta, cho dù là nhà địa chủ mười năm về trước cũng không mua nổi ba vòng một vang! Chứ đừng nói là một người từ bên ngoài đã không biết gốc gác.”
“Đúng vậy, Thư Lan à, chuyện này cháu nên nghe sinh viên Giang khuyên, đừng nóng vội đến váng đầu như thế.”
Đối mặt với lời khuyên của mọi người, Khương Thư Lan chỉ lẳng lặng mà nghe hết, cũng không có nói gì.
Sau đó cô đi về phía Chu Trung Phong, những người khác của nhà họ Khương giữ lấy cánh tay cô, có chút không tán thành.
Nhưng chỉ có duy nhất một mình mẹ Khương khẽ gật đầu với Khương Thư Lan.
Bà tin con gái bà, con gái bà tin đồng chí Chu, vậy thì cũng có nghĩa là bà cũng tin tưởng đồng chí Chu.
Khương Thư Lan nở nụ cưới với mẹ Khương, trong lòng cực kỳ ấm áp, tiếp theo cô lắc đầu với những người khác trong nhà họ Khương.
Cho dù bất kỳ ai gặp phải tình huống này, đúng lúc có một người con rể vừa có tiền vừa có năng lực bỗng dưng từ trên trời rơi xuống, cũng sẽ có vài phần không tin tưởng.
Cô cũng có thể hiểu được.
Chỉ là Khương Thư Lan có một tinh thần quật cường mạnh mẽ, có một vài thứ, cô không tin người khác nói.
Cô muốn nghe người có liên quan nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận