Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 632:

Anh ta không mạnh miệng còn tốt, nhưng anh ta lại nhất nhất cương quyết, làm Miêu Hồng Vân tức chết đi được. Tay chị ấy càng vặn ra sức hơn.
“Hồng Vân, Hồng Vân, ở bên ngoài em nên chừa cho anh chút mặt mũi đi chứ!”
Vương Thủy Hương còn ở đây mà!
“Cứ coi như tôi không tồn tại đi.”
Vương Thủy Hương che miệng cười, phá lệ cảm thấy mình hôm nay đến chỉ là dư thừa.
Phía trước một đôi, ngọt dính chết người.
Đằng sau một đôi, mặc dù cãi nhau, nhưng là cũng ngọt đến đáng ghét.
Đang ngẫm lại mình.
Haizz!
Đừng nói nữa, hẳn là chỉ có rơi nước mắt chua xót thôi.
Phía trước, Chu Trung Phong phụ trách mở đường, anh một đường dẫn Khương Thư Lan đi, tốc độ mặc dù chậm một chút, nhưng khóe môi anh lại nhịn không được mà nâng cao.
Trước kia người khác đều nói, ôn nhu hương, mộ anh hùng(), anh bây giờ xem như hiểu rõ mùi vị say mê này.
[Chú thích: (
) Ôn nhu hương, mộ anh hùng: Tổ ấm dịu dàng là mồ chôn của anh hùng.]
Chỉ cần Thư Lan đi theo anh cùng một chỗ, chậm một chút thì cứ chậm một chút đi.
Trong lòng anh phá lệ thỏa mãn, phảng phất cảm nhận trước kia lòng trống rỗng, hiện tại đã được lấp đầy trọn vẹn.
Lúc đầu tính toán lộ trình mất nửa giờ, hiện tại bọn họ đã đi ba giờ liền.
Trong lúc này bởi vì Khương Thư Lan mang thai, cho nên nghỉ dọc đường bốn, năm lần.
Đợi lúc đến đỉnh núi, đi nhìn ra xa phong cảnh phía dưới, mây mù tầng tầng lớp lớp, cây cối xanh mướt, um tùm, tươi tốt, giống như tiên cảnh.
Khương Thư Lan cũng nhịn không được mà cảm thán một câu: “Thật là đẹp quá!”
“Đẹp cái gì mà đẹp, chúng ta là đang đến đây hái tổ yến đấy.” Đoàn trưởng Na nhịn không được mà nói một câu.
Chúng ta không phải đến xem phong cảnh được chứ.
Lời này vừa rơi xuống, Miêu Hồng Vân hùng hổ quát: “Tên Tây Quan kia, anh ngậm miệng lại có được hay không? Anh không im lặng, em trở về mượn đôi đế giày đầy châm dài hai mét của mẹ đập vào miệng anh đó!”
Đoàn trưởng Na: “......”
“Vợ à, anh sai rồi.”
Miêu Hồng Vân mặc kệ anh ta, quay đầu nhìn Chu Trung Phong với Khương Thư Lan: “Chúng ta chọn sơn động nào để đi vào đây?”
Có rất nhiều hang động trên các ngọn núi ở phía bên này của bờ biển.
Chỉ riêng trước mặt bọn họ đã có hơn mười sơn động.
Chu Trung Phong cũng chưa từng hái tổ yến, anh cẩn trọng quan sát phía trước.
Khương Thư Lan đột nhiên chỉ về hướng xa xa một chút: “Đi cái kia đi, giống như em nghe được tiếng chim yến kêu.”
Giờ phút này, mưa bình luận lại một lần nữa xuất hiện.
[......]
[Thế nào? Thư Thư nói sai sao?]
[Khụ khụ khụ, chim yến trong sơn động kia sinh sống ở sâu bên trong hai trăm mét, chớ nói chi là, động ở đây còn là chín ngoặt mười tám ngã rẽ, đừng nói nghe thấy chim yến kêu, dù là lão hổ gào đều không có khả năng nghe thấy được.]
[Chớ nói chi là, đâu mỗi bên trong sơn động này, là toàn bộ trên núi, một cái tổ yến lớn nhất đâu dễ biết được, về phần có tổng bao nhiêu tổ yến, chính các người tự ngẫm nghĩ phát huy đi!]
[Ừm, là Thư Thư chỉ đúng rồi đó…].
Lời này vừa thốt ra, toàn bộ bình luận đều yên tĩnh trở lại.
[Tôi cảm thấy mọi người không phát hiện gì sao? Từ lúc mới bắt đầu, Thư Thư đã có biểu hiện đặc biệt kỳ quái. Cô ấy là phụ nữ mang thai, theo thông thường, không nên mệt nhọc mà leo núi chứ, nhưng cô ấy hết lần này đến lần khác thuận lợi biết được chỗ nào cần tìm.]
[Đúng đúng đúng, tôi lúc ấy cũng cảm thấy kỳ quái. Dựa theo thói quen của Thư Thư, cô ấy sẽ không gây phiền toái cho người khác, nhưng mà cô ấy hết lần này tới lần khác lại lựa chọn đi theo.]
[Cho nên Thư Thư đây là sớm đã biết được nên mới chuẩn bị á hả?]
[Tôi cũng cảm thấy là......]
[Đấy, như là tiện tay chỉ một cái tổ yến, lại là tổ lớn nhất trên núi, vận khí này không ai làm lại đâu.]
Khương Thư Lan: “......????”
Cô là người biết trước sao? Làm sao mà cô biết được chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận