Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 641:

Đó là trước kia cha Khương tốt bụng khám bệnh cho đoàn trưởng Na và Miêu Hồng Vân, bà Na đều ghi nhớ trong lòng.
Bà Na không bao giờ ra ngoài lại thấy hai vợ chồng nhà này rất tốt, thật hiếm thấy.
Sau khi các con ra ngoài, bà Na cầm hộp kim chỉ sang nhà bên cạnh, vừa may vá vừa tán gẫu với mẹ Khương: “Thư Lan nhà em gả đúng người rồi.”
“Trước kia khi chúng nó mới chuyển tới, mới bốn năm giờ sáng Tiểu Chu nhà bên đã dậy rồi, đầu tiên là gánh nước, tiếp đến là giặt đồ, sau khi huấn luyện dã ngoại kết thúc còn tới nhà ăn mua bữa sáng rồi về gọi Thư Lan nhà em dậy ăn.”
Mẹ Khương thật sự không biết chuyện này, bà kinh ngạc nói: “Thư Lan nhà em mới đến mà đã lười sao? Hôm nào cũng ngủ nướng.”
Mới sáng sớm Trung Phong đã làm xong hết mọi việc, đến cơm Thư Lan cũng không cần nấu, sao không ngủ đến bảy tám giờ luôn đi, mặt trời rọi tới mông rồi.
Ban đầu bà thấy mỗi sáng Trung Phong ra ngoài huấn luyện Thư Lan đều ngủ nướng, cứ tưởng dạo này Thư Lan mang thai nên mới vậy.
Nghe vậy, bà Na mím môi, bà có làn da trắng, tuy đã có tuổi nhưng không hề có đồi mồi, mặt mày hồng hào, trông rất hiền từ.
Bà cười tủm tỉm nói: “Em à, đó không phải lười, đó là có phúc.”
“Thư Lan không phải người lười, nhưng công bằng mà nói, con bé gả cho Tiểu Chu thực sự không thiệt.”
Người ngoài nhìn mới chuẩn, Tiểu Chu đối xử với Thư Lan tốt nhường nào bà đều thấy rõ.
Tất nhiên, Thư Lan đối với Tiểu Chu cũng không tồi. Nhưng truyền thống văn hóa ở hải đảo là đàn bà phải làm việc nhà phục vụ đàn ông, đó là chuyện bất di bất dịch.
Đàn ông làm việc nhà giúp đàn bà là chuyện vô cùng hi hữu, vậy nên Chu Trung Phong có thể làm tới bước này khiến bà Na rất kinh ngạc.
Đó cũng là lí do mà bà nói Thư Lan không gả nhầm người.
Với bà Na, cả đời người phụ nữ đều là như này: gả cho người có năng lực, đảm bảo không lo ăn mặc trước. Nếu người đó tướng mạo tốt, có thể phụ giúp chút việc nhà, cũng biết yêu thương vợ thì gần như đều gả đúng người rồi.
Mẹ Khương nghe xong lời bà Na nói, không nhịn được mà cười: “Em cũng thấy Thư Lan nhà em không gả sai người.”
Từ khi Thư Lan mang thai, Chu Trung Phong ngàn dặm xa xôi thu xếp để đón họ tới đây là đủ hiểu.
Sau này ở cùng một nhà, nếu nói là làm bộ thì có thể trong lúc nhất thời bọn họ không phát hiện ra, nhưng chung sống đã lâu, từ việc ăn, mặc, ở, đi lại đều có thể nhìn ra Chu Trung Phong thương yêu Khương Thư Lan rất nhiều.
Bản thân Trung Phong thực sự để tâm tới Thư Lan, mỗi việc anh làm đều liên quan tới cô.
Chu Trung Phong lên núi huấn luyện không bao giờ về tay không, thứ Khương Thư Lan muốn ăn thì dù phải đi xa cũng sẽ mua về.
Thậm chí nếu cần ra ngoài nửa ngày sẽ lo lắng cho Khương Thư Lan ở nhà, giao phó cô cho cha mẹ Khương trước.
Anh thương Khương Thư Lan, sủng Khương Thư Lan đều ẩn chứa trong mỗi chi tiết nhỏ.
Bà Na nghe vậy bỗng cảm thấy đã tìm được tri âm, khi trước bà nói chuyện này với người khác, họ đều cho rằng Khương Thư Lan quá lười, được sủng đến vô pháp vô thiên, chỉ có mẹ Khương là đồng ý.
Bà Na nóng lòng muốn thử: “Em nói xem, chị bồi dưỡng Tây Quan nhà chị thành người chồng đối xử tốt với vợ như Tiểu Chu liệu có thành công không?”
Bà muốn cải tạo lại con trai, chẳng qua không biết có thể cải tạo được không.
Việc này… Mẹ Khương thấy hơi khó: “Vậy trước tiên chị phải bắt đoàn trưởng Na nhà chị dậy từ bốn rưỡi sáng, gánh nước, trồng cây, bổ củi, giặt đồ, mỗi lần huấn luyện xong đều phải có bất ngờ, không được tay không về nhà.”
“Tiếp theo là thức ăn, vợ muốn ăn gì đoàn trưởng Na phải nấu cái đó, còn phải nộp tiền lương, nghe lời vợ, vợ nói gì nghe đấy.”
Ngừng một lát, bà thấp giọng nói: “Còn cả rửa chân nữa, bắt đoàn trưởng Na nhà chị mỗi ngày đều pha nước rửa chân cho vợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận