Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 647:

“Cá vược hấp và tôm luộc, lại thêm một đĩa thịt đầu heo kho, đĩa rau xanh xào gồm đậu cô-ve, bắp cải xanh, vài thứ linh tinh và cà chua xào trứng. Cơm thì chia làm hai loại chính, cho Thư Lan đĩa cơm Vũ Xương, còn chúng ta là cơm thêm hạt bắp và đậu hoa màu.”
Đây đã là bữa trưa ngon nhất rồi, cơm vẫn là món đảm bảo chắc bụng.
Thịt đầu heo kho gồm thịt đã làm sẵn, mua từ bên ngoài về cùng thêm ít gia vị, rau sống, tất cả trộn lên và điều chỉnh tùy khẩu vị mỗi người.
Khương Thư Lan cũng có thể làm được, nhưng ở đây cô chẳng được đụng tay vào làm gì.
Chu Trung Phong mỗi ngày đều huấn luyện dã ngoại với quân đội, việc huấn luyện vô cùng khổ cực, mọi người luôn dễ đói mà không đủ thịt để ăn.
Về phần gạo Vũ Xương, không phải mẹ Khương không nỡ, mà đây là gạo tuyển chọn từ vạn dặm xa xôi mang tới.
Nếu tất cả mọi người cùng ăn, không được bao lâu, cả trăm cân gạo đều sẽ hết.
Nếu để mỗi Thư Lan ăn, có lẽ là đủ xài đến khi sinh con.
Khi đó vừa lúc mùa lúa chín mới, bọn họ có thể về nhà lấy thêm.
Chu Trung Phong đương nhiên hiểu rõ chuyện này, phụ nữ mang thai chính là lớn nhất, anh khẽ ho nhẹ, thấp giọng nói: “Ăn cơm thôi!”
Mặc dù anh không nhiều lời, nhưng Khương Thư Lan hiểu được, anh là đang quan tâm cô.
Thừa dịp cha Khương mẹ Khương đều đi vào, cô theo phía sau, giơ tay chọc chọc vào cánh tay Chu Trung Phong.
“Có phải có sẵn cơm, rau trộn thịt để ăn đặc biệt thoải mái hay không?”
Cô trước kia đã từng làm qua mấy bữa ăn, nhưng không có phiền phức như mẹ Khương.
Mỗi bữa đều có năm sáu món, lúc đầu mẹ Khương còn không dám làm nhiều, sợ hù chết con rể, ăn đến nghèo thì dọa người mất.
Sau đó Khương Thư Lan tiết lộ, gia đình anh tiền không thiếu, mẹ Khương lúc này mới mạnh tay thoải mái làm.
Chu Trung Phong gật đầu, có hơi câu nệ: “Em ăn trước đi.”
Liền nói như thế nào đây?
Chốc nữa mọi người vào bàn ăn, lập tức sẽ náo nhiệt hơn hẳn.
Cảm giác này Chu Trung Phong chưa từng được trải qua.
Không thể không nói, tài nấu nướng của Khương Thư Lan tốt như vậy, hiển nhiên là có di truyền, mẹ Khương nấu ăn cũng chẳng phải hạng xoàng, làm món ăn, đủ sắc hương vị, duy chỉ nhất có một điều, đó là dùng rất ít dầu.
Mặc cho Chu Trung Phong và Khương Thư Lan khuyên nhủ thế nào, mẹ Khương vẫn luôn tiết kiệm dầu.
Thường những người đã trải qua cuộc sống cơ cực đều sẽ như vậy.
Khương Thư Lan không nhịn được cười: “Chờ sau này có cơ hội, em dẫn anh về sống ở quê hương Đông Bắc chúng em một thời gian, lúc đó anh mới biết được thế nào là náo nhiệt.”
Khương gia bọn họ, gia phả đông đúc có hơn hai mươi nhân khẩu.
Cùng quây quần ăn cơm, đó mới đích thực là náo nhiệt.
Chu Trung Phong nghĩ cũng phải, anh từng ở nhà họ Khương, nhà họ vô cùng náo nhiệt, gia phong lại tốt, không có trạch đấu, sống chung hẳn sẽ rất thoải mái.
Anh đỡ lấy cánh tay của Khương Thư Lan đi vào trong, thấp giọng nói: “Chờ sinh con xong, nếu em muốn trở về Đông Bắc, anh sẽ xin nghỉ phép, cùng em về quê một thời gian.”
Nói xong lời này, Khương Thư Lan đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng lên: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật.” Chu Trung Phong đưa tay vuốt xuôi cánh mũi của cô, thấp giọng nói: “Anh có khi nào gạt em đâu?”
Mẹ Khương xới cơm đi ra, nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ anh anh em em, nhịn không được mà nở nụ cười hạnh phúc.
Bọn họ làm cha mẹ, cũng chẳng phải là thích xem tình huống này, nhưng nhìn các con yêu thương, chăm sóc lẫn nhau, bọn họ mới sống thư thái được.
Chờ cơm nước xong, Chu Trung Phong đi xem quân tình, Khương Thư Lan thì ở nhà, lập tức cùng cha Khương mẹ Khương cùng nhau xử lý đám tổ yến.
Đây rõ là một công việc quan trọng, trên cơ bản là không thể xong trong một sớm một chiều.
Vì vậy ai nấy nhanh chóng vùi đầu cầm nhíp kẹp nhặt lông chim, một chốc đã làm hơn ba giờ, cho nên bữa trưa lúc nãy đã sớm tiêu hóa hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận