Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 652:

Y tá bên cạnh cũng cảm khái theo: “Tôi ban đầu còn nghĩ, là đoàn trưởng Chu mặt người dạ thú, thật không ngờ lại là Tiểu Khương…”
“Chỉ có tôi cảm thấy, đoàn trưởng Chu đối với Tiểu Khương rất tốt sao?”
“Tôi cũng phát hiện, mấy người nghe giọng điệu của đoàn trưởng Chu đi, lúc anh ta nói chuyện với người khác đều là mang khí lạnh, trước kia anh ta đến phòng khám chúng ta băng bó, mỗi lần tôi đối diện với khí thế của đoàn trưởng Chu cũng không dám thở mạnh, mọi người để ý chút đi, trước đó anh ta chạy ra ngoài, giọng điệu thấp giọng dỗ dành Tiểu Khương, cảm giác ôn nhu như nước chảy vậy.”
Lời này vừa dứt, không biết là ai thở dài mà nói: “Haizzz, “món ngon” đến miệng cũng bay mất, hiện giờ chỉ có thể nhìn đoàn trưởng Chu đối xử với vợ anh ta tốt thế nào.”
Phải biết rằng, phòng khám bọn họ có không ít người muốn xem Chu đoàn trưởng như mục tiêu mà tấn công đâu!
Đáng tiếc, mưa dầm thấm lâu cũng không sánh bằng tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Đoàn trưởng Chu có vợ mất rồi.
Chu Trung Phong không biết gì về chuyện bát quái phía sau, cứ thế ôm Khương Thư Lan về nhà, cũng không rõ về đến nhà thế nào khi mà dọc đường hoảng hốt mấy lần.
Vừa đi, anh vừa không ngừng cúi đầu nhìn bụng Khương Thư Lan: “Em nói xem, về sau nếu to gấp đôi thì làm sao bây giờ?”
Khương Thư Lan: “Cái gì to gấp đôi?”
“Thì là bụng to gấp đôi.”
Anh có chút sợ hãi: “Em căn bản sẽ chịu không nổi.”
Anh đây là quan tâm tất loạn, bởi vì lo lắng quá mức, mà càng lo lắng thì càng sợ hãi.
Khương Thư Lan vỗ vỗ bụng: “Đến lúc đó rồi tính, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng().”
[Chú thích: (
) Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng: Ý chỉ mọi chuyện đến tận cùng rồi cũng êm xuôi, nếu chưa an ổn thì chắc chắn chưa phải tận cùng.]
Nghĩ tới đây, cô liền nói: “Tối nay trước khi đi ngủ, lúc anh xoa dầu Lâm Oa cho em thì xoa gấp đôi.”
Chủ yếu là do mang thai đôi, cô sợ bụng mình đến lúc đó sẽ biến thành quả cầu da nhăn nheo.
Vậy thì sẽ rất khó coi.
Chu Trung Phong đều là nghe theo cô, tất nhiên không có chuyện không đồng ý.
Lúc ở nhà, mẹ Khương vốn đi theo Chu Trung Phong và Khương Thư Lan, nhưng mà lúc đó Chu Trung Phong giống như là gặp quỷ, ôm Khương Thư Lan bỏ chạy.
Mẹ Khương làm sao theo kịp.
Theo sau được nửa đường liền biến mất.
Bà không biết phòng khám ở đâu nên dứt khoát về nhà chờ.
Trở về còn bị cha Khương chê cười một trận: “Cho bà chạy nhanh… Ha ha ha…”
Trong lòng mẹ Khương vô cùng tức giận, cảm thấy lão già không quan tâm đến con gái.
Lười đáp lời ông, một mực ở cửa sân chờ đợi.
Được một lúc, không sai biệt lắm, từ xa nhìn thấy bóng người, mẹ Khương liền chuẩn bị nghênh đón, chờ đến gần xem.
Mẹ Khương phát hiện mình già hoa mắt, có một anh lính ôm bộ lông xù, bà lại nhìn thành Chu Trung Phong ôm Khương Thư Lan.
Chờ đến gần hơn chút nữa.
Mẹ ơi!
Mẹ Khương thiếu chút nữa vỗ hỏng một bên tai, thế mà đem bộ lông xù nhìn thành con gái, chắc cũng chỉ mỗi bà, không còn ai như vậy.
Nhà cách vách nghe được động tĩnh nên cũng đi ra ngoài xem xét.
“Làm sao vậy? Nhìn thím sao mặt mày đầy mồ hôi thế?”
Là Miêu Hồng Vân và bà Na.
Mẹ Khương không thể nói chuyện còn chưa xác định, bèn thấp giọng nói: “Trung Phong đưa Thư Lan đến phòng khám kiểm tra, em còn không phải là lo lắng chờ bọn chúng trở về sao.”
Lời này vừa nói, Miêu Hồng Vân và bà Na đều lo lắng, nhưng vẫn an ủi bà: “Thư Lan là người có phúc khí, nhất định sẽ không có việc gì.”
Chuyện này không biết thì thôi, đã biết rồi thì hai người làm sao có thể đi vào được đây? Dứt khoát cùng mẹ Khương chờ ở bên ngoài.
Chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy Chu Trung Phong ôm Khương Thư Lan trở về, chuẩn xác mà nói là dắt.
Khương Thư Lan không cho ôm, Chu Trung Phong liền nửa dắt nửa đỡ, để cho cô dựa hơn phân nửa trọng lượng vào trên người mình.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng mẹ Khương lập tức kêu lộp bộp một tiếng: “Làm sao vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận