Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 653:

Bà nghênh đón, bà Na và Miêu Hồng Vân bên cạnh cũng có chút lo lắng.
“Mẹ, Thư Lan…” Chu Trung Phong do dự một chút.
Khương Thư Lan giơ tay vỗ tay anh bỏ cô ra: “Chuyện này có gì mà ấp úng, trực tiếp nói là được. Mẹ, bác sĩ phòng khám cũng kiểm tra nói con mang thai đôi đấy.”
Lời này vừa dứt, không khí lập tức trở nên yên tĩnh.
Mẹ Khương đầu tiên là vui vẻ, tiếp theo lại nhịn không được mà lo lắng.
Miêu Hồng Vân ở bên cạnh cảm thấy kỳ quái: “Đây là chuyện tốt, làm mẹ một lần sinh hai đứa con, ít phải chịu khổ, còn không phải là được bao nhiêu người khác hâm mộ à!”
Miêu Hồng Vân hiểu là lý lẽ này, chị ấy chưa từng sinh nở, đương nhiên là không biết.
Bà Na liền nói: “Song thai này nhìn thì tốt, thực tế lại nguy hiểm, sợ là chỉ có người mẹ mới biết được.”
Lời này vừa dứt, hoàn cảnh liền an tĩnh lại.
Bà Na giơ tay lên che miệng: “Nhìn cái miệng này của tôi đi, thật sự là phiền chết. Thư Lan, cháu đừng trách, theo bác thấy, cháu là người có phúc khí, cha cháu lại là thầy thuốc, tùy lúc có thể để ý cho, cháu chỉ cần an tâm dưỡng thai là được.”
“Lúc này tâm tình thả lỏng, chờ sinh con là tốt rồi.”
Thực sự tốt ư?
Lúc sinh đứa bé mới là thời điểm bận rộn nhất. Chỉ là ngoài lời này thì bà Na hiện tại không thể nói thêm gì.
Khương Thư Lan nhịn không được nói: “Cháu đã biết rồi ạ. Hiện tại cháu có thể ăn có thể uống có thể chạy, mọi người đừng cau mày, có mọi người giúp đỡ, không phải là rất tốt à? Chẳng lẽ mọi người còn không tin tưởng bản thân sao?”
Chính lúc này, ngược lại, phụ nữ mang thai như Khương Thư Lan tâm tình lại thoải mái nhất.
Đáng ra là ai nấy đều hiểu lý lẽ này, chỉ là làm sao lại không lo lắng được kia chứ?
Chu Trung Phong và mẹ Khương đều không nói gì, cùng Khương Thư Lan đi vào nhà.
Cha Khương đang ở cùng hai đứa trẻ con, hai đứa nó muốn ông cùng đi tới nhà họ Lôi chơi, cha Khương không muốn đi nên vẫn chờ ở đây.
Thấy hai người Khương Thư Lan trở về, ông ấy cũng đi ra nghênh đón.
“Thế nào rồi?”
“Là song thai.”
Không khí im lặng.
Cha Khương trầm mặc một lát rồi cười ha hả nói: “Đây là chuyện tốt, Thư Lan, con quên rồi sao? Cha năm đó còn trị qua một người sinh ba, cha con cái khác không nói, phương diện này vẫn còn có đôi phần bản lĩnh.”
“Từ nay buổi sáng con thức dậy theo cha đánh quyền, sau đó đi tản bộ. Mặt khác ăn uống cũng phải khống chế, ở thời điểm nhiều tháng, cha sẽ châm cứu cho con, điều chỉnh vị trí thai nhi cho tốt. Con yên tâm, không dám chắc nửa canh giờ giúp con sinh đứa bé ra, nhưng chắc chắn ít nhất một canh giờ thì không thành vấn đề, bảo đảm mẹ tròn con vuông.”
Cha Khương vừa nói lời này, mấy người Khương Thư Lan đều không khỏi nhìn lại, mang theo vài phần tha thiết chờ đợi.
“Thế nào? Con không tin lời cha sao? Có dịp cha dẫn các con đi xem ba đứa nhỏ kia là biết, hiện giờ đều học trung học rồi đấy!”
Khương Thư Lan nhịn không được cười: “Tin mà, sao con lại không tin được? Lời của cha, con vẫn luôn tin.”
“Được rồi, con đi vào nghỉ ngơi cho tốt.” Cha Khương xua tay, giữ Chu Trung Phong ở lại: “Trung Phong, con ở lại đây, cha có mấy công thức nấu ăn, muốn con đi tìm nguyên liệu.”
Chờ sau khi Khương Thư Lan và mẹ Khương vào phòng, nụ cười trên mặt cha Khương nhạt đi vài phần, hai người không ở trong sân, mà đi ra ngoài sân.
Ngay cả Lôi Vân Bảo và Tiểu Thiết Đản vốn đang ở trong phòng, cãi nhau gà bay chó sủa, lúc này cũng không khỏi an tĩnh lại.
Liếc nhau một cái, cả hai có chút sợ hãi. Sắc mặt ông Khương thật đáng sợ.
Vừa ra ngoài.
“Con là đàn ông, cha cũng nói thẳng với con, thai này của Thư Lan, so với tưởng tượng của con còn gian nan hơn.”
Từ lúc cha Khương muốn gọi một mình anh ra, Chu Trung Phong liền đoán được, sắc mặt anh trầm xuống: “Cha, con cần làm cái gì, cha chỉ cần phân phó là con sẽ làm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận