Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 654:

Cha Khương ở một bên tai anh nói loạt chuyện.
“Đều nhớ kỹ chưa?”
Chu Trung Phong gật đầu.
Cha Khương giơ tay vỗ vỗ bả vai anh.
“Trung Phong, chúng ta là đàn ông, liền phải chống đỡ gia đình này, có chút khó khăn, chúng ta phải tự mình im lặng giải quyết, còn phải ở trước mặt người thân, không có nửa phần cảm xúc, Trung Phong, con có làm được không?”
Gia đình chính là phải duy trì như vậy.
Thư Lan là phụ nữ mang thai, lại càng không chịu được bất kỳ sơ suất nào.
Chu Trung Phong nói: “Cha, con hiểu rồi ạ.”
Tây Bắc, cát vàng đầy trời, gió thổi bay tán loạn khiến người ta không thể mở mắt.
Một người xuất hiện như nhân viên giao nhận thư từ, đeo chiếc túi màu xanh lá cây quân đội, trong tay cầm một lá thư, bị chặn bên ngoài phòng thủ vệ, không được đi vào.
Cậu ta chỉ có thể hét lên với bên trong phòng thủ vệ: “Giáo sư Chu, giáo sư Đường, có thư của hai người…”
Tiếng pháo vang lên chấn động cả phòng, đinh tai nhức óc, khói bụi màu trắng bốc lên trên không trung, toàn bộ xưởng pháo yên tĩnh trở lại.
Mọi người chăm chú nhìn về phía cuối làn khói trắng, ánh mắt kia dường như cũng mở to ra thêm một chút.
Không biết qua bao lâu, có một vị đồng chí trẻ tuổi mặt mũi đen kịt chạy ra từ trong làn khói mù. Vẻ mặt cậu ta phấn khởi, giọng run rẩy: “Thầy Chu, khẩu súng phòng không 40mm đã sẵn sàng.”
Lời vừa nói ra, trong phút chốc toàn bộ xưởng pháo đều im bặt. Nhất thời chỉ có tiếng thở đầy nặng nề của mọi người. Cho dù là người đàn ông tóc hoa râm đứng trên bục cao cũng phải run lên.
Ông ta có một khuôn mặt chữ quốc, lông mày rậm và sống mũi cao, hai đầu lông mày bởi vì suy nghĩ nhiều nên để lại nhiều nếp nhăn, gác trên sống mũi là một chiếc kính màu đen tự nhiên làm cho khuôn mặt nghiêm túc kia thêm mấy phần nho nhã.
“Có kết quả dữ liệu thí nghiệm rồi sao?”
Ông ấy là Chu Nghĩa Khôn, đồng thời là trưởng nhóm súng phòng không này, ông đã làm phát triển nghiên cứu khu vực ở Tây Bắc nhiều năm.
Người đồng chí trẻ tuổi tên là Cung Hướng Dân, học trò của ông.
Cung Hướng Dân: “Vẫn chưa, chị Tô còn đang ghi chép nốt số liệu cuối cùng ạ.”
Nhưng bởi vì quá kích động nên cậu ta đã sớm đi tới báo cáo cho thầy.
Sau đó, Cung Hướng Dân thay đổi lời nói, đưa cuốn sổ ghi chép trong tay ra ngoài: “Nhưng thưa thầy, đây là số liệu của tiết trước.”
Trên cuốn sổ ố vàng ghi chép những con số dày đặc, gần như là viết kín toàn bộ trang giấy, khiến người nhìn da đầu đều tê dại.
Người ngoài nhìn vào đều là những con số trên trời. Căn bản xem không hiểu. Nhưng trong mắt Chu Nghĩa Khôn thì đây chỉ là những số liệu hơn mức bình thường, hầu như chỉ cần nhìn thoáng qua là ông có thể nhìn ra vấn đề.
“Dữ liệu không đúng, súng phòng không Bofors 40mm có thể đạt tới tốc độ 854/s trong khi chúng ta chỉ đạt 420/s, nhanh gần gấp đôi so với bên kia…”
Sau đó, Chu Nghĩa Khôn dứt lời, ông đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt biến đổi. Nhìn vào không trung bên trên nhà xưởng ở phía xa, ông hét lên một tiếng: “Minh Phương, tránh đi…”
Lời còn chưa nói xong. Ở trên cao của nhà xưởng xa xa truyền đến một tiếng động lớn, tiếp theo là khói bụi lại bốc lên.
Tiếng động lớn này giống như tiếng Ác Long bay trên trời, khác biệt hoàn toàn với âm thanh thí nghiệm của số liệu trước.
Giống như cái nồi bị nổ tung, giống như là một cái lò thép bắn ra xung quanh, càng giống như một tín hiệu của sự thất bại.
Vào lúc đó, sắc mặt của mọi người thay đổi liên tục, tất cả mọi người lao xuống khỏi bục cao.
“Minh Phương, Minh Phương, cô không sao chứ?”
Một đồng chí nữ tóc ngắn ngang tai đi ra từ trong làn khói màu trắng, khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi. Lúc này bởi vì tai nạn súng phòng không, toàn thân cô giống như là bước ra từ ổ than. Khuôn mặt xám xịt nhưng rất may là trên người không có vết thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận