Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 658:

Cũng có người bởi vì thời gian dài không được ăn i-ốt nên bị bệnh bướu cổ, mang cơ thể bệnh tật đi làm nghiên cứu.
Đến cuối cùng, chỉ có thể bất đắc dĩ kết thúc.
Những đồ vật này đối với người bên ngoài mà nói thì không có gì nhưng đối với những người ở khu vực này như bọn họ mà nói là đồ vật mang ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Không phải bọn họ không nỡ ăn, mà chính là không có tiền, tất cả tiền đều hận không thể tiêu vào kinh phí nghiên cứu, có thể móc một phần là một điểm.
Những loại trái cây và hải sản này được đưa từ bên ngoài vào, ngay cả những cơ sở chính thống cũng không thể ăn được.
Đúng, chỉ là không đủ khả năng.
Đến cuối cùng chỉ có thể khô khan nhìn chằm chằm, sau đó đầu tư nghiên cứu, bận rộn, nào có người lo lắng chuyện này?
Người bên cạnh cũng không nói nên lời.
Ngay cả Chu Nghĩa Khôn từ trước đến nay nghiêm túc cũng rung động mấy phần, thúc giục: “Mẫn Hoa, mau nhìn xem kiện hàng còn lại là cái gì?”
Sau đó, Chu Nghĩa Khôn vừa dứt lời. Mọi người cũng mong đợi nhìn theo.
Hải sản và trái cây khô này nói thế nào cũng thật sự khiến lòng người ấm áp.
Cảm giác con dâu của giáo sư Đường giống như là đi guốc trong bụng của giáo sư vậy.
Những đồ vật này đều được gửi đến bằng cả trái tim.
Bọn họ ở Tây Bắc chính là không bao giờ thiếu thịt, thiếu nhất chính là hoa quả và những loại hải sản như thế này.
Vì vậy, liên hệ với một kiện hàng khác, họ cũng trở nên tò mò.
Tò mò không biết ở trong này lại chứa thứ đồ vật gì.
Tất cả mọi người đẩy nhanh tốc độ đi theo.
Đường Mẫn Hoa không khỏi hiếu kỳ, đẩy nhanh tốc độ tay mà mở ra.
Mặc dù nói sự nghiệp của bà quả thực rực rỡ hào quang nhưng về phương diện cuộc sống sinh hoạt bình thường, đơn giản mà nói chính là một kẻ ngốc cũng không quá đáng chút nào.
Đối với sợi dây bị thắt nút, bà cứ ở đó loay hoay mãi ba phút cũng không gỡ ra được.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tay của bà, càng xem càng sốt ruột.
Càng gấp, Đường Mẫn Hoa lại càng không gỡ ra được, sau cùng nhìn thấy mồ hôi lớn bằng hạt đậu từ trên trán bà rơi xuống.
Bà có thể bắn súng phòng không mà không lo lắng cũng không hề chảy mồ hôi, ấy thế mà vào lúc tháo sợi dây bị thắt nút lại căng thẳng.
Bên cạnh có người đề nghị: “Giáo sư Đường, hay là lấy con dao mở ra đi ạ.”
Bọn họ không có ý đồ xấu, chỉ là nhìn Đường Mẫn Hoa trong thời tiết tháng bốn, tháo sợi dây mà đầu đầy mồ hôi.
Trong lòng sốt ruột đến phát hoảng.
Về sự nghiệp, Đường Mẫn Hoa là người giỏi như thế nào!
Không nói đến việc bà mạnh mẽ như thế nào, bà cũng là một nhân vật vô cùng nổi tiếng.
Ai biết được về phương diện cuộc sống lại là người nóng vội đến như vậy!
Vừa nói ra lời này, Đường Mẫn Hoa lập tức phủ nhận: “Không được, cái này là con dâu gửi cho tôi.”
Vì thế, ngay cả cái túi bà cũng phải bảo quản cho thật tốt.
Bà và lão Chu, hai người đời này chưa từng trải qua cảm giác được con cái hiếu thuận là gì.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể trải nghiệm được, đó là một cảm giác rất tuyệt vời, đừng nói đến việc cầm dao rạch ra, ngay cả sợi chỉ vụn phía trên bà cũng không nỡ ném đi.
Tất cả phải được lưu giữ riêng. Điều này khiến cho mọi người dở khóc dở cười.
Nhìn thấy Đường Mẫn Hoa coi trọng như vậy, trong lòng không khỏi có chút chua xót, Đường Mẫn Hoa còn thế này, bọn họ thì không chắc?
Những người mai danh ẩn tính ở căn cứ này, bọn họ đã lâu rồi không được gặp người nhà, không được làm bạn với con cái.
Con của bọn họ cũng giống như con của giáo sư Đường, đối với bọn họ quan hệ vô cùng lạnh nhạt, lãnh đạm.
Tuy nói là người thân nhưng lại chẳng khác nào một người xa lạ có quen biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận