Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 661:

Ngay cả khi ngủ cũng có thể cười đến tỉnh.
Bà cười ha hả: “Còn phải nói.” Trong lòng bà ưa thích cô con dâu này nhưng vẫn chưa từng gặp mặt.
Bởi vì chuyện này, trong lòng Đường Mẫn Hoa vui vẻ, nói với Tô Minh Phương và Cung Hướng Dân: “Các em tìm mấy cái túi tới đây.”
“Để tôi chia tôm khô với tảo tía ra, sau đó mọi người mang lên phòng bếp để lão Hà bắt đầu nấu từ hôm nay, mỗi ngày đều nấu cho mọi người một nồi canh.”
“Nhưng cũng nói rõ trước, chỉ có chừng này tảo tía và tôm khô, sử dụng hết sẽ không còn nữa.”
Nghe bà nói muốn đưa xuống phòng bếp, Tô Minh Phương và Cung Hướng Dân đều vui vẻ trở lại: “Cảm ơn cô.”
Sau đó quay đầu đi tìm túi.
Đường Mẫn Hoa cũng nhanh chóng đổ hơn một nửa tôm và tảo tía ra bên ngoài, chỉ để lại cho mình chưa đến một phần ba.
“Khu vực của chúng ta có hơn một trăm người, vậy nên ăn tiết kiệm một chút, có thể ăn đến hai tháng, có thể để cho mọi người bổ sung i-ốt.”
Tôm khô và tảo tía đều là đồ nhẹ, một ít có thể làm một nồi canh.
Mỗi ngày một nồi, cũng có thể ăn trong một khoản thời gian dài.
Tô Minh Phương và Cung Hướng Dân đồng loạt gật đầu.
Đối với những thứ khác, Đường Mẫn Hoa cũng không keo kiệt, bà mở trái cây khô ra cho mỗi người ở đây một nắm, xoài khô, mận khô, vải khô và nhãn.
Tất cả đều là đồ tốt.
Mọi người ban đầu còn suy sụp tinh thần.
Sau đó Đường Mẫn Hoa nói: “Lão Tiêu, ông nhìn một chút xem răng lợi vừa thối vừa lung lay của ông, nếu không được bổ sung vitamin, ông thật sự tính toán sẽ giống như lão Lý nửa đường rời khỏi căn cứ sao?”
Lời này vừa nói ra, người được gọi là lão Tiêu cũng không chậm trễ.
Người ở đây, ai ai cũng đều có phần.
Cái này được chia ra đã vơi gần một phần ba.
Mà đấy mới chỉ là chia cho hơn mười người, ở căn cứ còn có nhiều người đến như vậy.
Sau khi chia xong, Đường Mẫn Hoa nhìn thử, nghe con dâu bà nói tôm khô có thể làm đồ ăn vặt, một người liền bắt ba đến năm con đối với mấy con tôm lớn, ước chừng khoảng một lòng bàn tay của người trưởng thành.
Đường Mẫn Hoa cũng nói thẳng: “Đây là con dâu tôi hiếu thảo dưỡng lão, chúng ta đều là đồng nghiệp cũ đã ở bên nhau nhiều năm, cũng ăn không ít đồ vật gửi tới từ gia đình mọi người.”
“Tuy nhiên, tôi cảnh cáo trước, đàn ông độc thân ở đây, ở căn cứ chúng ta đều phải cho tôi, tôi gửi cho con trai với con dâu.”
Trong căn cứ bọn họ, nếu nói đến phát tiền lương thì cũng không đi ra ngoài để tiêu được.
Nói chính xác hơn là bị cô lập.
Không có chỗ nào bán đồ, cơm ăn áo mặc đều là do đơn vị cấp, bao gồm kem đánh răng, khăn tắm, chậu rửa mặt, đồng phục.
Đương nhiên với yêu cầu này thì không ai là từ chối cả.
Đàn ông độc thân, thậm chí các đồng chí không có con gái cũng gật đầu đồng ý: “Cô Đường, cô yên tâm, cái đấy chúng tôi vẫn có thể đảm bảo.”
Sau đó có người không nhịn được mà ăn thử một miếng tôm khô, vui vẻ đến híp mắt: “Mùi vị thật là thơm, tôi sống cả một đời không biết tôm khô còn có thể ăn như vậy.”
Lời này vừa nói ra kéo những người khác cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng muốn thử.
Ngay cả Chu Nghĩa Khôn từ trước đến nay vẫn luôn nghiêm túc không kìm lòng được mà đưa tay hướng về vợ mình Đường Mẫn Hoa: “Bà Đường, cho tôi một con, tôi thử một cái.”
Giọng điệu cực kỳ đáng thương.
Đường Mẫn Hoa phát một lượt, riêng ông là không phát.
Đường Mẫn Hoa không nhịn được mà trừng mắt liếc ông một cái: “Đi đi đi, về nhà về nhà, về nhà đọc thư.”
Thư từ là những thứ riêng tư, bọn họ không thể đọc ở bên ngoài được.
Lời này vừa nói ra, mọi người cũng tự động rời đi.
Riêng chỉ có Chu Nghĩa Khôn vẫn không quên dặn dò một câu: “Hôm nay tám giờ tối, họp tại xưởng pháo, tổng kết kinh nghiệm thất bại, tất cả mọi người nhớ có mặt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận