Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 664:

Lần này, tất cả mọi người đều sững sờ. Không biết người nào đã phản ứng trước, nói qua loa một câu: “Chúc mừng, chúc mừng!”
Sau đó, Chu Nghĩa Khôn một lần nữa cầm tôm khô trong tay.
Thơm quá đi, chỉ cần ngửi mùi hải sản thôi cũng đều khiến người ta thèm đến chảy nước miếng.
Lần này đến Chu Nghĩa Khôn sửng sốt, đám người này sao lại không theo lẽ thường mà ra bài?
Chúc mừng ông thì không phải nên bày tỏ một chút sao?
Một đám lão gia hỏa, phiếu công nghiệp để đó cũng không ai dùng.
“Khụ khụ khụ…” Chu Nghĩa Khôn vuốt râu: “Cho các ông cũng được nhưng mà cháu trai cháu gái tôi cần có phiếu công, cần phiếu sữa bột, các ông có thì đều lấy ra đi!”
“Mẹ kiếp, không nói sớm!”
Mọi người nhao nhao quay đầu, đều kéo ngăn kéo một lượt.
Đám người bọn họ, ai cũng đều là ba điểm trên một đường thẳng, không phải trong xưởng pháo, cũng là căn tin trong nhà, cũng là phía trên phát phiếu nhưng bọn họ cũng không có dùng được.
“Nhanh nhanh, mau cầm lấy đi, để lần sau con dâu cũng gửi cho chúng tôi một phần tôm.”
Cái khác không thiếu nhưng thứ thiếu nhất chính là đồ hải sản và vitamin.
Chu Nghĩa Khôn thu phiếu xong, vuốt râu: “Dễ nói dễ nói.”
Sau đó, lấy từ trong túi ra tôm khô và hoa quả sấy để ở trên bàn nói: “Các ông ăn đi, tôi đang vội.”
Thời gian gấp rút cần phải gửi đồ, còn muốn tiết kiệm thời gian để qua phòng pháo nghiên cứu số liệu.
Nửa giờ lẻ tám giây sau.
Đường Mẫn Hoa đã chờ sẵn ở trong nhà, chờ đến khi Chu Nghĩa Khôn trở về, bà đưa tay bóp lấy đồng hồ bấm giây: “Đồng chí Chu Nghĩa Khôn, ông có biết còn bảy giây nữa là muộn rồi không?”
“Đến trễ cũng không phải một thói quen tốt đâu.”
Chu Nghĩa Khôn không nói lời nào, chỉ ném túi con chứa phiếu xuống bàn, toàn bộ đều đổ xuống trên mặt bàn của phòng khách: “Của tôi ở đây, của bà đâu?”
“Nói với Tiểu Tần xong chưa? Khi nào thì tới lấy kiện hàng?”
Ngoại trừ tiền, bọn họ giống như không có đồ vật gì khác có thể lấy ra nữa rồi.
“Tiểu Tần nói buổi tối sẽ đến một chuyến.” Đường Mẫn Hoa dừng một chút, có chút chần chờ: “Đồng chí Chu, chỉ gửi mỗi tiền, không hồi âm gì sao?”
Thế nào cứ có cảm giác là lạ?
“Nếu như không hồi âm, Thư Lan có thể nghĩ là chúng ta không thích con bé không?”
Cái này... Từ trước đến nay người quả quyết như Chu Nghĩa Khôn cũng phải do dự: “Vậy viết một phong thư, nhưng mà viết cái gì?”
Hai người bọn họ đều là xuất thân đường đường chính chính từ khoa Kỹ thuật, thậm chí bọn họ nhiều lúc hoài nghi, mỗi lần Tiểu Phong hồi âm đơn giản rõ ràng như vậy cũng là bởi vì do di truyền gen từ bọn họ.
“Viết đi, Thư Lan, chúng ta đã nhận được thư và đồ vật, trước hết chúc mừng con đã mang thai.”
“Dừng lại, bà thân sắp là bà nội lại đi chúc mừng con dâu mang thai? Như thế con dâu sẽ cho rằng bà đang ác độc thúc giục sinh con sao?”
“Vậy quên đi, câu này gạch…”
Vì vậy, hai nhân vật được mọi người kính trọng trong ngành nằm sấp trên bàn nghiên cứu hồi âm, cứ thế mà quên đi ăn cơm.
Mãi cho đến thời gian họp, hai người mới chạy đến chỗ nhà máy pháo phòng không.
Trên đường.
Đường Mẫn Hoa: “Đồng chí Chu, ông có đói không?”
“Tôi không đói.” Chu Nghĩa Khôn lắc đầu: “Chỉ cần nghĩ đến việc được ôm cháu trai cháu gái là tôi lập tức cảm thấy vui vẻ.”
“Tôi cũng vậy…”
Chờ đến khi tiến vào trong xưởng pháo phòng không, hai ông bà già vừa mới trên đường còn giống như những đứa trẻ lập tức thay đổi vẻ mặt, khôi phục dáng vẻ nghiêm cẩn của ngày xưa, khiến cho người ta run lẩy bẩy.
“Tổ số liệu, báo lại số liệu trước đây.”
“Tổ thí nghiệm, nói xem vì sao lại thất bại?”
“Tổ chế tạo đã phân tích vật liệu, nói xem có phải đã dùng sai vật liệu rồi hay không? Cái này đã dẫn đến hậu quả của vụ nổ giữa chừng.”
Hỏi liên tiếp ba vấn đề khiến cho người ở đây đều có chút khẩn trương.
Mà ở trên, Chu Nghĩa Khôn còn đang quan sát số liệu, khôi phục lại bộ dạng Đại Ma Vương ngày xưa: “Số liệu sai, kiểm tra lại một lần nữa.”
“Tổ thí nghiệm đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận