Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 666:

Chu Trung Phong trầm mặc một hồi: “Bão sắp nổi, bộ đội bên này đã tổ chức diễn tập và ứng cứu, anh sắp phải đi đến đơn vị đồn trú rồi.”
“Em ở nhà, phải chăm sóc mình thật tốt.”
Đây là đang chuyển đề tài.
Đề tài cha mẹ này, đủ để anh trốn tránh, đây cũng là một trong số ít chủ đề mà anh không muốn nhắc đến.
Khương Thư Lan gật đầu, cũng không miễn cưỡng, cô cười cười lo lắng nói: “Vậy anh chú ý an toàn, em và con chờ anh trở về.”
Không biết thế nào.
Một câu nói kia khiến cho Chu Trung Phong lập tức ngây ngẩn cả người.
Anh đột nhiên ôm lấy Khương Thư Lan, nói nhỏ bên tai cô: “Cảm ơn em.”
Cảm ơn em đã cho anh biết cảm giác có nhà là như thế nào.
Khương Thư Lan sửng sốt một chút. Cho đến khi một tiếng chuông xe đạp phá vỡ bầu không khí im lặng: “Đồng chí Khương Thư Lan, thư của cô đã đến…”
Vừa dứt lời, ở trong sân, Khương Thư Lan lập tức chui ra khỏi ngực Chu Trung Phong, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Kết quả cô vừa động, Chu Trung Phong lại kéo cô trở về.
Khương Thư Lan xoay chuyển một chút, thân thể lại trở về trong ngực Chu Trung Phong.
Cô vừa định kháng cự, chợt nghe Chu Trung Phong thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích, để cho anh ôm một lúc, chỉ trong chốc lát thôi.” Giọng điệu mang theo vài phần cầu xin.
Không ai biết, câu nói thuận miệng của Khương Thư Lan lúc trước đối với Chu Trung Phong là gì.
Trong cuộc sống hai mươi lăm năm trước đây của anh, anh chưa bao giờ cảm nhận được nó.
Làm cho anh thật sự hiểu được một chuyện, Chu Trung Phong không còn là người đáng thương không ai muốn nữa.
Anh có vợ, có con, và sau khi anh ra ngoài đi làm, vợ con anh sẽ mong anh về nhà.
Đúng vậy, chính là về nhà, cái nhà không còn vắng vẻ cô tịch, vĩnh viễn chỉ có một mảnh tối tăm kia, sẽ có người thắp đèn đuốc, chờ anh trở về.
Khương Thư Lan nghe được giọng điệu này của anh, cô có hơi sửng sốt một chút.
Cô giơ tay nhẹ nhàng vòng quanh eo Chu Trung Phong, thấp giọng nói: “Sau này sẽ tốt hơn, sẽ càng ngày càng tốt.”
Cô không dám tưởng tượng, một câu nói bình thường tùy ý của mình, đến chỗ Chu Trung Phong lại quý trọng như vậy.
Là bởi vì chưa từng trải qua cho nên mới có thể quý trọng như vậy sao?
Một chút ấm áp này anh cũng phải giữ chặt.
Chu Trung Phong trầm mặc, khi Khương Thư Lan cho rằng anh sẽ không nói thêm gì nữa.
Anh thì thầm: “Khi anh vừa được sinh ra, bọn họ đã gửi anh đến thủ đô, cho đến khi anh 18 tuổi, thời gian gặp lại nhau chóng vánh, sống cùng nhau cũng không quá một tháng.”
Từ trước đến nay, khái niệm của anh về cha mẹ chỉ tồn tại trong thư từ qua lại.
Khi còn nhỏ, anh còn mong đợi thư của cha mẹ, mong cha mẹ trở về thăm anh, nhưng càng về sau, thất vọng càng nhiều, nên anh cũng không chờ đợi nữa.
Không chờ đợi sẽ không có thất vọng.
Anh chậm rãi lớn lên, cũng đủ mạnh mẽ, không còn là thằng bé lúc trước chỉ biết khóc ngóng trông cha mẹ trở về.
Vì vậy khi anh kết hôn, cũng không nói với bọn họ, đợi sau khi kết hôn, thông báo cho họ một tiếng là được.
Chu Trung Phong cảm thấy rằng anh và cha mẹ anh là một mối quan hệ bất thường giữa cha mẹ và con cái.
Trước đây anh chưa bao giờ ý thức được điều này, cho đến sau khi kết hôn, anh nhìn thấy mối quan hệ giữa Khương Thư Lan và cha mẹ.
Nhìn thấy thái độ của cha Khương đối với anh, anh có thể cảm nhận được rõ ràng, cha Khương đối xử với anh như một đứa trẻ.
Điểm này thì cha mẹ anh lại chưa từng làm qua.
Không phải Chu Trung Phong đổ lỗi cho họ, ngược lại, anh cũng tự hào về công việc của cha mẹ, nhưng có một số thứ, có được thì phải có mất.
Mà anh chính là thiếu thốn tình cảm gia đình.
Khương Thư Lan yên lặng lắng nghe, nghe xong, cô đột nhiên chủ động ôm lấy anh, đặc biệt nghiêm túc nói: “Chu Trung Phong, sau này sẽ có em, còn có bảo bối của chúng ta, bọn em sẽ ở cùng anh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận