Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 670:

“Càng đừng nói thời tiết kia, quả thực cũng không phải là người có thể ở được, cát vàng đầy trời, không khí khô nứt, đừng nói là người, cho dù là thực vật muốn lớn cũng không lớn được, trời nóng lên, khe đất giống như nổ tung, còn có thể mọc cái gì?
Lúa mì và khoai lang chống hạn hán cái gì cũng đều không thể sống nỗi.”
Lời này vừa nói, cả phòng đều yên tĩnh theo.
Cha Khương nghe xong, yên lặng bổ sung một câu: “Tây Bắc quả thật rất khổ, mùa đông lạnh, mùa hè nóng, chăm bẵm cây trồng như tổ tông, nó cũng khó lớn lên, khiến ai nấy cực kỳ đói, dù là đi đào rau dại, mùa thu còn có thể đào được, mùa đông thì cái gì cũng không có, chỉ có thể nhai rễ cỏ, hơn nữa mấy người ở loại địa phương này rất dễ sinh bệnh.”
“Bệnh bướu cổ, miệng xảy ra vấn đề, dạ dày cũng xảy ra vấn đề, trên người phù nề, cái này coi như còn tốt, cái chính là khó mà sống được, là khó đi vệ sinh, vậy mới muốn chết.”
Quanh năm không ăn chút rau xanh, trái cây, làm sao đi vệ sinh được?
Người sống đều có thể bị hành đến nghẹn chết.
Cha Khương vừa bổ sung lời này, sắc mặt Chu Trung Phong càng khó nhìn hơn.
Kỳ thật, anh mơ hồ có chút hối hận.
Có lẽ, anh không nên không nghe ngóng tin tức Tây Bắc dù chỉ một chút, mà chỉ biết cố ý tránh đi.
Một số thứ đã trôi qua, đáng lẽ nên để cho nó tự nhiên biến mất theo.
Khương Thư Lan nhìn thấy biểu tình của Chu Trung Phong, cô liền hiểu, cô đưa thư qua, thấp giọng nói: “Anh xem đi.”
Chờ Chu Trung Phong xem xong, Khương Thư Lan cố ý hỏi anh: “Chúng ta có nên chuẩn bị cho cha mẹ hàng hải sản khô, trái cây sấy hay không?”
Cô cố tình hỏi như vậy. Câu hỏi cũng là khúc mắc của Chu Trung Phong, anh vẫn luôn không qua lại với cha mẹ.
Cố gắng duy trì mối quan hệ cho đi và nhận lại đơn giản nhất, lúc trước cha mẹ cho anh tiền, tương lai anh nhất định sẽ trả lại để cha mẹ dưỡng lão.
Chỉ là, trừ chuyện đó ra, giữa bọn họ dường như không còn trao đổi gì khác.
Khương Thư Lan không tính sẽ thay đổi cách thức ở chung giữa bọn họ, nhưng cô cảm thấy giữa người thân với nhau, sự quan tâm và yêu thương tối thiểu vẫn phải có.
Cả đời này, điều trân quý nhất là sống không hối tiếc, cô không muốn Chu Trung Phong ở tương lai sẽ có điều tiếc nuối.
Nghe được lời của Khương Thư Lan, Chu Trung Phong trầm mặc một chút, vẫn đáp: “Chuẩn bị đi!”
“Đem tiền cha mẹ gửi tới lần này, toàn bộ đổi thành hàng, anh đi tìm xe lửa chuyển qua cho cha mẹ.”
Lời này làm cho Khương Thư Lan nhịn không được mà nở nụ cười, có thể đồng ý là tốt rồi. Có thể đồng ý, biểu thị cho quan hệ hai bên còn có đường hòa giải.
Kỳ thật, cô cũng nhìn ra, quan hệ giữa cha mẹ chồng và Chu Trung Phong không thể nói là tốt.
Toàn bộ ba trang thư dài như vậy, dường như là rất ít nhắc tới Chu Trung Phong. Thậm chí, chỉ nhắc tới đúng hai lần, còn lại đều là liên quan đến cô.
Bảo Chu Trung Phong quan tâm cô, nấu cơm cho cô, chăm sóc cô.
Ngoài ra trong toàn bộ bức thư thì không còn bất kỳ tin tức nào cho Chu Trung Phong.
Khương Thư Lan cười cười: “Nếu như cha mẹ biết, chuyện này là anh đứng ra làm, bọn họ nhất định sẽ rất vui.”
Trên mặt Chu Trung Phong có chút không được tự nhiên: “Trước tiên anh sẽ đi tìm người làm, liên hệ các loại hàng hóa cần chuyển.”
Khương Thư Lan gật đầu: “Vậy giao cho anh đi, em bên này cũng liên hệ, cả hai chúng ta cùng nhau làm việc, có thể lấy được bao nhiêu hàng thì lấy nhiều hơn một chút, sớm đem hàng hóa gửi cho cha mẹ, bọn họ cũng có thể dùng sớm hơn.”
Dừng một chút, cô ấy suy nghĩ thêm.
Khương Thư Lan vuốt cằm trầm tư: “Chu Trung Phong, em cảm thấy so với tìm hàng, quan trọng hơn là làm cho lần thu mua này trở nên hợp lý, hơn nữa có thể quang minh chính đại mà làm, sẽ không vi phạm quy định, không bị ai tố cáo.”
Lời này của cô nói ra, Chu Trung Phong lập tức hiểu. Thư Lan nói cái này mới là khó làm nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận