Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 672:

Xuôi theo con đường này, cây xoài, cây dừa hai bên đường tất cả đều treo đầy trái cây.
Hơn nữa cũng không thấy có người hái, chứ đừng nói bà Khương còn đi theo Miêu Hồng Vân đi ra biển bắt hải sản nhiều lần.
Mỗi lần đều có thể đựng đầy một giỏ hàng biển trở về, đủ để trong nhà ăn hai ngày không thành vấn đề.
Khương Thư Lan nghe xong liền gật đầu: “Quả thật là hải đảo bên này sản vật nhiều, nhưng gạo không bằng Đông Bắc chúng ta.”
“Hơn nữa, Đông Bắc chúng ta còn có nhân sâm, nhung hươu, chồn, những thứ này hải đảo cũng không có.”
Chỉ có thể nói, mỗi nơi đều có đặc sản của từng địa phương.
Mẹ Khương ưỡn ngực, nói: “Đúng vậy, muốn nói nơi nào tốt thì vẫn là Đông Bắc chúng ta tốt hơn.”
Con người là như vậy, luôn luôn cảm thấy quê hương là nơi tốt nhất.
Nói nói cười cười, trên đường Khương Thư Lan nghỉ ngơi ba lần, rất nhanh đã đến chỗ tộc Lê.
Đây là lần đầu tiên bà Khương nhìn thấy căn nhà địa phương ở hải đảo, bà nhịn không được mà cảm thán: “Thật đúng là có nhà tranh à?”
Những túp lều tranh này được xây dựng một cách độc đáo và đẹp.
Khương Thư Lan gật đầu: “Đúng vậy, giống như Đông Bắc chúng ta làm giường đất vậy.”
Dứt lời thì nhìn thấy một đứa nhỏ chạy tới.
Khương Thư Lan sờ sờ túi tiền, cho bé một viên kẹo sữa thỏ trắng lớn: “Tiểu Ngư, đi nói với tộc trưởng của em một tiếng là chị tới tìm chị ấy.”
Tiểu Ngư gật đầu, nhận lấy kẹo, nhanh như chớp chạy không thấy đâu.
Đang chạy nhưng còn không quên hô lên: “Chị Tộc trưởng ơi, chị gái xinh đẹp đến tìm chị nè.”
Một tiếng hô này, toàn bộ phụ nữ và trẻ em già yếu của tộc Lê đều từ nhà tranh đi ra.
Không sai, hơn nữa còn là trong nháy mắt đều thò đầu ra.
Khi nhìn thấy là Khương Thư Lan, ánh mắt mọi người đều sáng lên theo: “Là Tiểu Khương à?”
Người tới là một bà lão, đi lên liền kéo tay Thư Lan, thân thiết hỏi han.
Những người khác cũng đều vây quanh theo: “Tiểu Khương, đã lâu rồi cháu không tới tộc Lê của chúng ta.”
“Các bà này không nhìn bụng Tiểu Khương xem bao nhiêu tháng rồi, làm sao có thể thuận tiện đến tộc Lê chúng ta được?”
“Lại nói tiếp, Tiểu Khương, bụng của cháu không giống như là mang thai một đứa, đây là song sinh hay sinh ba vậy?” Vài người lớn tuổi tụ lại, mọi người đều thân thiết hỏi thăm Khương Thư Lan.
Mẹ Khương nhìn hơi giật mình, sau khi bất ngờ một lúc xong, cảm giác kiêu ngạo hơn hẳn, con gái của tôi đó nha!
Thai phụ được hoan nghênh vô cùng.
Khương Thư Lan tính tình tốt, đối với lời nói của người lớn, cô đều vui vẻ trả lời: “Lúc trước đều ở nhà dưỡng thai, cháu ít khi đi ra ngoài. Bác sĩ nói là sinh đôi.”
Lời này vừa dứt, nhóm người lớn nhao nhao cảm thán: “Tiểu Khương, cháu thật là có phúc, một dạ mà mang hai đứa nhỏ, làm mẹ cũng có thể thoải mái một chút.”
Miễn cho mang thai hai lần, sinh hai lần, làm người mẹ đau đến hai lần, dạo qua quỷ môn cũng hai lần.
Khương Thư Lan mím môi cười cười, đổi đề tài khác: “Đây là mẹ cháu.”
Không thể không nói, mẹ Khương thật sự là sát thủ của nhóm người già này, bà vừa ra tay, sự chú ý của mọi người lập tức chuyển dời đến trên người bà.
Làm cho Khương Thư Lan cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bên kia, Lê Lệ Mai ở phía sau núi nhìn, trái cây rơi đầy đất mà phát sầu.
Sau khi nghe được Khương Thư Lan tới tìm cô, nhất thời tất cả ưu sầu đều bay theo gió.
Từ sau núi chạy tới, vừa tới liền đẩy đám người ra: “Chị Thư Lan, sao chị lại tới đây?”
Tươi cười đầy mặt, giọng nói giống như chuông bạc.
Dừng một chút, nhìn cái bụng Khương Thư Lan, lập tức nha một tiếng: “Chị, cái bụng này của chị, mấy tháng mà to quá đi à?”
Khương Thư Lan cười cười, giọng điệu ôn nhu: “Bảy tháng rồi đấy!”
Tiếp theo không để chờ lâu, cô thẳng thắn vào chuyện: “Lệ Mai, chị tới tìm em có chút việc.”
Lê Lệ Mai thật cẩn thận nắm tay cô ấy, nói với các trưởng bối trong tộc: “Cháu dẫn chị Thư Lan đi, nhờ mọi người tiếp đãi dì Khương nhé!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận