Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 686:

Lời này của sĩ quan hậu cần khiến Chu Trung Phong cũng ngẫm lại: “Hỏi qua thì được, nhưng không được khiến Thư Lan mệt nhọc quá.”
Đội trưởng Triệu ở một bên nghe thấy như vậy thì tấm tắc mấy tiếng.
“Chu Trung Phong cậu nhìn cậu kìa, vợ mình mang thai thôi mà cậu làm như mang thai phượng hoàng vậy, cậu nhìn mà xem đều thành bộ dạng gì rồi?”
Cả hải đảo này không có ai chịu khó bằng Chu Trung Phong hết.
Chu Trung Phong nghe xong rất nghiêm túc mà nói: “Thư Lan nhà tôi chính là phượng hoàng thật, cô ấy mang thai một lúc hai đứa nhỏ, vô cùng cực khổ, nếu như tôi không thương cô ấy thì tôi còn xứng đáng làm chồng sao?”
Lời này khiến đội trưởng Triệu không khỏi gật đầu cho qua.
Hắn ta là điển hình của chủ nghĩa đại nam tử, sau khi tới hải đảo rồi, càng bị không khí bản địa ở đây làm cho gia trưởng thêm.
Hắn ta về đến nhà rồi dù có thấy chai tương bị đổ cũng không thèm nhặt lên giúp ai.
“Được rồi, đóng cửa lại rồi việc ai thì lo việc người nấy, Trung Phong muốn sống như thế nào thì sống như vậy.”
Chỉnh ủy Tống ngắt lời: “Tôi có một chuyện muốn nói tới, Trung Phong không biết cậu có nghĩ qua chưa? Cho dù là nhà máy hải sản hay nhà máy mứt hoa quả, nhà máy sau khi đã được đi vào sử dụng rồi, cậu sẽ dùng gì để đóng gói?”
Đây mới chính là chuyện quan trọng nhất.
Trước đó dù là xây dựng nhà máy hay đi thu mua hàng hóa về, đối với bọn họ mà nói đều không phải chuyện khó.
Khó khăn nhất chính là chuyện đóng gói này.
Quân đội bọn họ ở bên này chỉ là tay ngang chưa có kinh nghiệm gì.
Chu Trung Phong nhíu mày: “Tôi có một cách, mọi người cứ thử nghe trước.”
“Kinh tế ở Dương thành tốt hơn ở hải đảo, còn có máy móc để đóng gói, tôi định tới nhà máy ở Dương thành để mua mấy chiếc máy đóng gói về.”
“Mặt khác về chuyện phơi nắng hải sản cùng với mứt hoa quả, lúc trước chỉ dùng nhân lực để phơi thôi đúng không? Tôi đã quan sát người bản địa ở đây rồi, bọn họ đều trực tiếp để nguội hoặc hong gió cho khô.”
Đây là cách ít tốn chi phí nhất, đợi thời kỳ sau đó phát triển lên rồi thì có thể mua máy móc, hoặc dùng một phương pháp khác.
“Được, cứ dựa theo lời Trung Phong mà làm, chuyện liên quan đến việc đóng gói này vẫn cần cậu phải đi liên hệ vậy.”
Chu Trung Phong gật đầu.
Đội trưởng Na ở một bên hỏi: “Không có loại máy móc thì chuyện dùng để sấy khô hải sản giống như máy đóng gói đó sao?”
Loại máy móc này đúng thực là bọn họ chưa từng nghe qua.
Tất cả mọi người đều lắc đầu: “Chưa từng nghe qua, lúc trước tôi từng đi qua Uy Hải, dân bản xứ cũng chỉ dùng phương pháp nguyên thủy nhất đó chính là phơi nắng chứ không hề dùng máy móc.”
“Nhưng để tiện cho việc phơi nắng thì có thể mua một ít tấm lưới về.”
Bọn họ đều là người thường, đánh giặc thì biết, nhưng kiến thức liên quan đến chuyên ngành này thì còn rất mập mờ.
Chu Trung Phong nói: “Tôi sẽ đi tìm một ngư dân lão làng ở đây hỏi xem có cách nào đơn giản hơn hay không.”
Bây giờ chỉ có thể tìm người bản địa mà hỏi thôi.
Ngoài ra, anh ra ngoài lâu như vậy, cũng không biết Thư Lan ở bên đó thế nào rồi.
Tộc họ Lê.
Khương Thư Lan đi theo Lê Lệ Mai ra sau được ba quả núi liền nhìn thấy một rừng cây ăn quả khô đang treo đầy quả trên đó.
Có cây xoài, cây vải, cây chuối, hồng bì, lựu.
“Mấy trái cây ở trên đây bọn chị đều cần hết.”
“Muốn để được trên một tháng thì trái cây phải tươi mới, nếu như có thể để được trên một tháng thì có thể làm thành mứt được.”
Thậm chí không cần đến Chu Trung Phong, cô có thể trực tiếp đưa ra quyết định luôn.
Cô ở bên này đưa ra quyết định sớm một chút, đồng nghĩa với việc có thể làm ra được thành phẩm sớm hơn.
Lê Lệ Mai kinh ngạc: “Chị à, chỉ xoài thôi chúng ta cũng phải có được đến hàng vạn cân rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận