Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 688:

Khương Thư Lan dìu cánh tay của mẹ Khương, ở phía trước dẫn đường: “Mau vào đi.”
Nói xong còn không quên quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Sĩ quan hậu cần: “Không cần nhìn đâu, đội trưởng Chu nhà cô đi họp rồi, lát nữa cũng chưa về được đâu, tôi đây là mang theo nhiệm vụ tới tìm cô để hỏi chút chuyện mà thôi.”
Đợi sau khi đi vào sân rồi, sĩ quan hậu cần liền liếc mắt đánh giá qua một chút, rau được trồng đầy sân, xanh um tươi tốt, dưa hồng xanh nhạt, nhìn qua rất thích mắt.
Bên cạnh còn xây một cái đình để nghỉ chân nho nhỏ, cũng không trồng gì hết, thoạt nhìn thì thấy trống rỗng trơ trụi, nhưng thật ra lại đem đến một cảm giác rất khác.
“Sân nhà cô không tồi chút nào.”
Được thu dọn rất gọn gàng ngăn nắp, nếu cậu ta nhớ không lầm thì thời gian mà mấy người Khương Thư Lan tiến vào cũng mới chỉ có mấy tháng mà thôi.
Khương Thư Lan cười cười, cô dẫn sĩ quan hậu cần đi vào nhà chính, mẹ Khương thì đi rót nước.
Cha Khương ở sân sau đọc sách, nghe thấy động tĩnh không khỏi đi ra ngoài nhìn thoáng qua.
Liếc mắt một cái liền thấy được tướng mạo cư xử của sĩ quan hậu cần, sau một lúc lâu, ông lại theo bản năng mà đi qua, liền nắm lấy cổ tay của sĩ quan hậu cần mà bắt mạch.
Sĩ quan hậu cần dù sao cũng là người biết võ, theo bản năng mà tránh đi được.
Khương Thư Lan ho nhẹ một tiếng: “Cha, người ta không phải tới xem bệnh đâu.”
“Cha bắt mạch cho người ta thôi, đừng dọa đối phương.”
Cha Khương là bị mắc bệnh nghề nghiệp, cứ thấy ai là lại nhìn chằm chằm sắc mặt của đối phương, nhìn thấy có gì đó không đúng lắm là lại đi bắt mạch.
Cha Khương nghe vậy thì ngượng ngùng mà thu tay lại: “Anh ta có bệnh, không kịp thời trị liệu thì sẽ có vấn đề lớn.”
Lúc này không khí xung quanh lại thêm phần khó xử.
Đây chính là tật xấu của cha Khương, đối mặt với người bệnh là nam giới liền nói thẳng không cố kỵ, như vậy thực sự rất dễ dàng dọa đến người khác.
Sĩ quan hậu cần vung cổ tay ra, cậu ta nhíu mày: “Tiểu Khương, cha cô là thầy lang sao?”
Cậu ta có bệnh ư? Làm sao mà cậu ta không biết được?
Cậu ta thực sự đang rất khỏe mạnh.
Khương Thư Lan ừm một tiếng, dẫn cậu ta vào nhà: “Cha tôi làm thầy lang cũng được mấy chục năm nay rồi, sĩ quan hậu cần đừng trách móc, ông ấy là đang mắc bệnh nghề nghiệp thôi, nhìn thấy có người nào mắc bệnh sẽ nhịn không được mà nói mấy câu.”
Lời này nói ra, sắc mặt sĩ quan hậu cần mới dần dần hòa hoãn trở lại
Chỉ là cha Khương vẫn còn đi theo, trong tay ông cầm một quyển sách y học màu vàng rất dày, không quên đuổi theo sĩ quan hậu cần: “Tiểu tử, tôi nói cho cậu biết, bệnh này của cậu nếu không kịp thời trị liệu, về sau thực sự sẽ có vấn đề lớn.”
Sĩ quan hậu cần nhìn ông ấy một cái, cậu ta không nói thêm câu nào.
Là vì nể mặt Khương Thư Lan nên mới không muốn so đo với ông lão này.
Thấy người bệnh còn chưa tin mình, cha Khương liền nói: “Sao vậy? Cảm thấy tôi lừa cậu sao? Tôi hỏi cậu, có phải là cậu....”
Nhìn đến cô gái Lê Lệ Mai kia vẫn còn ở đó.
Ông liền kéo tay của sĩ quan hậu cần đi sang một bên, đè thấp tiếng nói: “Cậu có phải là “chào cờ” rất khó khăn không? Hay đi tiểu nhiều lần, liên tục tiểu không hết được có đúng không?”
Nghe được lời này, da mặt của sĩ quan hậu cần lập tức đỏ bừng lên, tuy rằng tuổi của cậu ta cũng không còn nhỏ nữa, nhưng mà cũng mới hơn ba mươi thôi mà!
Còn là một người chưa kết hôn nữa! Vô cùng sạch sẽ và thuần khiết!
Sĩ quan hậu cần theo bản năng mà nhìn qua hai người Khương Thư Lan cùng với Lê Lệ Mai, thấy hai người bọn họ vẫn đang cười cười mà nói chuyện với nhau, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lôi kéo cánh tay của cha Khương đi ra ngoài sân: “Bác à, bác cũng đừng tùy tiện nói như vậy chứ.”
“Tôi không hề như vậy đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận