Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 69:

Bởi vì trước đó Chu Trung Phong bọn họ dùng xe hơi bốn bánh chở lễ vật ăn hỏi.
Hơi có sự so sánh một chút, đòn gánh so với xe hơi bỗng chốc trở nên kém cỏi, bề ngoài có thêm vài phần nghèo kiết hủ lậu().
[Chú thích: (
) Nghèo kiết hủ lậu: Tội nghiệp và lãng xẹt (được sử dụng để chế giễu những người biết chữ trong thời cổ đại).]
Nhóm xã viên xung quanh cũng thấy được cảnh tượng như vậy, không khỏi ngẩng đầu bất giác nhìn về phía Trâu Dược Hoa.
Ánh mắt kia mang theo vài phần đánh giá và khó hiểu.
Nên nói Trâu Dược Hoa như thế nào nhỉ, đường đường là một phó xưởng trưởng một phân xưởng cán thép, đến đưa sính lễ làm đám hỏi.
Không dùng xe hơi thì thôi, ít nhất phải có chiếc xe đạp mới xứng với thân phận của anh ta!
Làm thế nào mà lại dùng một bộ khung cũ như vậy để đặt sính lễ, làm qua loa quá đi mất!
Trâu Dược Hoa bị mọi người dùng ánh mắt khó hiểu đánh giá, sắc mặt khó coi, anh ta nghiêm mặt, không nói lấy một lời.
Trong lòng lại có chút không dễ chịu, dùng làn xách() thì sao chứ?
[Chú thích: (
) Làn xách: cái giỏ có quai cầm, thời hiện đại còn được gọi là giỏ đeo đi chợ.]
Làn xách còn được mẹ ruột anh ta đích thân dán giấy đỏ đấy.
Vả lại, nơi này vốn dĩ là ở nông thôn, dùng làn xách để sính lễ là chuyện rất bình thường!
Muốn trách cũng chỉ có thể trách đồng chí Chu không theo tập quán ở nông thôn, làng trên xóm dưới có nhà ai đưa quà lễ hỏi mà không phải dùng làn xách chứ?
Đâu giống như Chu Trung Phong, lái một chiếc xe hơi tới đưa lễ.
Cũng quá là khoa trương rồi!
Giang Mẫn Vân ở bên cạnh thấy tình hình không đúng, cô ta hoà giải: “Là tôi muốn làn xách, làn xách là làn tròn, cầu mong có được một sự viên mãn!”
Không thể không nói, IQ của Giang Mẫn Vân thật cao.
Giải thích này, không chỉ tháo gỡ sự khó xử của Trâu Dược Hoa, mà còn chính thức cứu vãn mặt mũi cho chính cô ta.
Chỉ là, mọi người đều không phải kẻ ngốc, bĩu môi rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Tưởng Lệ Hồng ở bên cạnh cũng không mở miệng, bởi vì gặp chuyện cái làn xách này, trong lòng cô ta không thoải mái, vừa cầm đài radio lên liền phát hiện có chỗ không bình thường.
Chỉ là lúc cô ta muốn bỏ xuống đã quá trễ rồi.
Thanh niên trí thức họ Tiếu người Thượng Hải ở bên cạnh nhanh mắt nói: “Chiếc radio này là đồ cũ!”
“Mọi người nhìn xem, vị trí ấn nút của nó bị tróc sơn rồi kìa!”
Lời này vừa dứt, hiện trường trong nháy mắt liền yên tĩnh lại.
Một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.
Mọi người đầu tiên là nhìn qua chỗ nữ thanh niên trí thức chỉ vào.
Quả nhiên, vị trí nút ấn bởi vì bị ấn trong thời gian dài nên bị mất một mảng sơn, không phải rất rõ ràng, nhưng nếu nhìn kỹ lại là có thể nhìn ra.
Lúc này, Tưởng Lệ Hồng muốn giấu cũng đã muộn rồi.
Sắc mặt của cô ta cực kỳ khó coi.
Cái này chẳng lẽ là đồ cũ?
Giang Mẫn Vân cũng thế, cô ta bất giác mà nhìn về phía Trâu Dược Hoa, còn ôm một tia hy vọng cuối cùng.
Trâu Dược Hoa không nói một lời, chuyện lo lắng nhất đã xảy ra rồi.
Vốn dĩ anh ta đưa tiền cho cha mẹ trong nhà, nhưng mà mẹ anh ta cảm thấy bản thân Trâu Dược Hoa kết hôn lần hai, không cần thiết phải mua mới làm gì.
Lúc trước chiếc radio này là của hồi môn của vợ trước nên vẫn có thể sử dụng được.
Chỉ là, đài radio này suy cho cùng vẫn bị con trai ở nhà nghịch ngợm phá phách làm tróc sơn.
Để xem khi trở về, anh ta sẽ chỉnh đốn bọn họ như thế nào!
Chỉ là, quan trọng nhất chính là hiện tại, mọi người đều đang dùng ánh mắt hoài nghi mà nhìn anh ta.
Nghĩ đến thân phận xưởng trưởng của anh ta, đưa sính lễ dạm hỏi, mà lại lấy một cái hàng second-hand đến đối phó, giải thích như thế nào đây?
Trâu Dược Hoa lặng im, đang suy nghĩ cách đối phó làm sao cho hợp lý bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận