Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 697:

Chu Trung Phong nghĩ trong lòng, cảm thấy bình thường đội trưởng Triệu không đâu vào đâu nhưng có nói được một câu rất đúng, đó chính là anh lấy được Khương Thư Lan đâu chỉ là lấy được một người vợ chứ!
Mà là cưới được luôn cả một cố vấn về rồi.
Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau, sĩ quan hậu cần đang nhễ nhại mồ hôi mà đeo một cái đòn gánh đi vào, bên trong hai thùng đòn gánh kia không phải cái gì khác mà chính là bùn vàng.
Bùn vàng vô cùng dính, đến mức ống quần cậu ta cũng dính toàn là bùn vàng luôn rồi.
Cậu ta vừa đi vào, Lê Lệ Mai cũng lập tức nhảy ra từ bên trong vườn rau, đứng trước mặt sĩ quan hậu cần mà liên tục hỏi: “Sĩ quan hậu cần, chú Khương nói là anh bị bệnh, anh bị bệnh gì vậy?”
Sĩ quan hậu cần vừa mới buông đòn gánh xuống, nhận lấy cốc nước mà Chu Trung Phong đưa cho.
Vừa mới uống vào một ngụm đã lập tức phun ra.
Phụt một tiếng.
Văng hết lên cả mặt của Lê Lệ Mai.
Lê Lệ Mai: “...”
Mặt của Lê Lệ Mai dính đầy nước miếng, lông mày dựng lên, ánh mắt tóe lửa giận: “Sĩ! Quan! Hậu! Cần!”
Cô ấy cắn răng lại mà hô lên ba chữ này.
Vừa nhìn là biết đang phẫn nộ rồi.
Sĩ quan hậu cần chỉnh đốn lại, định lau mặt cho cô ấy, kết quả bị Lê Lệ Mai tránh đi, không cho cậu ta lau, sao có thể phun nước đang uống trong miệng lên mặt một cô gái như vậy được chứ.
Cậu ta bắt đầu hoang mang, nhưng ngoài hoang mang thì cũng cảm thấy thẹn quá hóa giận: “Tôi bị bệnh gì chứ? Có bệnh cũng cần cô quản sao?”
Một người bình thường luôn trầm ổn, vừa hỏi đến bệnh tình của mình thì cậu ta đã cáu lên y hệt như con gà trống vậy.
Như thể vừa bị chọc đến chỗ đau.
Lê Lệ Mai cũng rất tức giận, cô ấy lau khô mặt rồi oán giận nói: “Đúng là không biết phân biệt tốt xấu mà, không nhận ra tấm lòng của người tốt.”
Dứt lời liền đem một rổ rau củ đến trước mặt Khương Thư Lan mà nói: “Chị, em đi về trước đây, có một số người ở đây khiến cho không khí không sạch sẽ chút nào.”
Đợi đến khi nào sĩ quan hậu cần không ở đây nữa thì cô mới tới nhà chị Khương.
Khương Thư Lan kỳ thật cũng bị bất ngờ một cách bất thình lình, cô còn đang định kéo Lê Lệ Mai vào trong nhà để thay quần áo.
Kết quả Lê Lệ Mai lại đòi quay về như vậy.
“Đợi chút Lệ Mai.” Cô nói rồi kéo tay của Lê Lệ Mai, quay đầu nói với sĩ quan hậu cần: “Sĩ quan hậu cần, anh phun nước vào mặt người ta là không đúng rồi, mau xin lỗi đi.”
Lê Lệ Mai vốn luôn có định kiến với mấy nam đồng chí.
Bị sĩ quan hậu cần làm như vậy, cô sợ sau này Lê Lệ Mai sẽ lại càng chán ghét đàn ông hơn.
Không phải là việc này không đúng, mà cô sợ sau này sẽ mang đến cho cuộc sống của Lê Lệ Mai không ít phiền toái không cần thiết.
Sĩ quan hậu cần ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô gái đang mang bộ dạng chật vật kia, cuối cùng cũng đành thỏa hiệp: “Được rồi, rất xin lỗi cô, tộc trưởng Lê.”
Sau đó, cậu ta lại nói sang chuyện khác: “Tuy rằng tôi phun nước vào mặt người khác là không đúng, nhưng rõ ràng cô hỏi chuyện bệnh tình của người khác như vậy cũng không đúng, phải biết rằng chuyện bệnh tình là chuyện riêng tư của tôi, cô hỏi tôi chuyện riêng tư như vậy không phải là sẽ làm cho tôi kinh ngạc đến phun cả nước trong miệng sao?”
Nghe lời giải thích này của cậu ta, Lê Lệ Mai thiếu chút nữa giận đến tận đỉnh đầu, cô ấy trống tay vào lưng, vuốt nước trên tóc mà vẩy vào mặt sĩ quan hậu cần: “Xem ra mối quan tâm này của tôi đã dành cho nhầm người mất rồi?”
“Anh phun nước vào mặt tôi mà còn trách tôi nữa sao?”
Mắt thấy hai người sắp sửa cãi nhau rồi, Khương Thư Lan đau đầu mà xoa thái dương.
Cha Khương ở bên cạnh có thói quen che chở con gái, ông lớn giọng nói: “Được rồi được rồi, Lệ Mai cháu cũng đừng tức giận nữa, sĩ quan hậu cần cậu cũng thật là, đường đường là đàn ông mà sao bụng dạ lại hẹp hòi như vậy chứ, hèn gì cậu không được nữa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận