Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 702:

Sĩ quan hậu cần có chút không dám mở mắt ra nhìn, nhưng vì Khương Thư Lan đang gọi cậu ta, vậy nên cậu ta liền chậm rãi mà mở mắt, sau đó nhìn về phía tấm lót bằng sắt đang được đặt trên bàn, lúc nhìn thấy màu sắc xanh biếc vẫn còn được giữ nguyên kia, ánh mắt cậu ta cũng sáng lên: “Thành công rồi!”
Trong giọng nói không giấu được vẻ vui mừng.
Thành công như vậy không những là căn cứ Tây Bắc được lợi, mà các chiến sĩ trên hải đảo bọn họ cũng có thể được lợi.
Thậm chí là các chiến sĩ ở địa phương khác cũng có thể mang theo được, nhất là các chiến sĩ cố thủ ở biên cương, bọn họ mới là những người vất vả nhất.
Dù các chiến sĩ cố thủ ở biên cương cát vàng đầy trời hay là các chiến sĩ thủ vệ biên phòng tuyết rơi dày đặc, họ cũng chỉ có thể được ăn dưa muối là nhiều, thậm chí có nơi còn chẳng có dưa muối, chỉ có thể mang theo bánh bột ngô.
Nơi thì lạnh đến âm mấy chục độ, rau củ còn cứng hơn cả sắt đá, không có cách nào để đun nóng lên hết, chỉ có thể ăn khoai tây, tại thời điểm này, đến cả khoai tây thậm chí còn có chút xa xỉ với bọn họ.
Không có rau xanh.
Không phải bọn họ không ăn, mà là do hoàn cảnh không cho phép.
Nơi cát vàng đầy trời không trồng rau được, nơi tuyết rơi dày đặc cũng không có màu xanh.
Tồn không được, giữ không được, cất cũng không được.
Đây chính là cuộc sống gian khổ đến cực hạn của những người làm biên phòng chân chính.
Có người nói, khai hoang xây dựng hải đảo rất gian nan, nhưng dù khó khăn về thể chất và nhân lực, bọn họ vẫn có thể cố gắng được bằng tinh thần, dân chúng cũng có thể khích lệ, hoang dã đến đâu vẫn có thể khai hoang được, sẽ phải đổ mồ hôi sương máu, chứ không phải chịu đói bụng bao giờ.
Bởi vì vật tư ở hải đảo rất phong phú, một năm bốn mùa, trái cây đầy khắp núi đồi.
Dù là thời điểm nào đi nữa thì sẽ không khiến người ta phải đói bụng bao giờ.
Nhưng biên phòng thì không như vậy, biển trời mênh mông trước mắt, không có lấy một ngọn cỏ, hải đảo so với nơi đó không khác nào như thiên đường.
Mà sau khi làm rau củ khô thành công, không có ai hiểu được ý nghĩa lớn lao của việc này bằng sĩ quan hậu cần.
Sĩ quan hậu cần cầm rau củ khô lên bất chấp chúng vẫn còn đang nóng, nhịn không được mà nở nụ cười, lúc cười hốc mắt cũng hơi đỏ lên theo.
“Chiến sĩ ở biên phòng chúng ta có thể có thêm rau củ để bổ sung dinh dưỡng rồi.”
Không còn vì bị thiếu vi ta min mà móng tay lõm vào, môi khô nứt nẻ, khóe miệng lở loét, tóc khô sơ rối hết lại với nhau.
Thậm chí sĩ quan hậu cần dường như có thể dự đoán được, rau củ khô này mang đến biên phòng không khác nào mang đến hy vọng cho bọn họ.
Sĩ quan hậu cần vừa cầm rau củ khô vừa cầm lấy tay Khương Thư Lan, cúi đầu với cô: “Đồng chí Khương Thư Lan, tôi thay mặt tất cả các chiến sĩ ở biên phòng cảm ơn cô.”
Giờ khắc này cậu ta còn dùng luôn cả kính ngữ đối với cấp dưới.
Tuy rằng Khương Thư Lan ban đầu là vì muốn nhân viên nghiên cứu khoa học ở vùng Tây Bắc có được một cuộc sống tốt hơn.
Nhưng thấy rau củ khô được làm thành công như vậy, đây không những khiến cho nhân viên ở viện nghiên cứu khoa học được lợi, mà đến cả quân nhân ở biên phòng cũng được lợi theo.
Cho đến cuối cùng, không chỉ mở rộng được quanh hải đảo bọn họ mà dường như có thể mở rộng ra khắp nơi.
Đây sao có thể là chuyện nhỏ được chứ!?
Ai cũng không ngờ rằng, sĩ quan hậu cần lại cúi đầu với Khương Thư Lan, thậm chí còn là cúi đầu gập người chín mươi độ.
Điều này khiến cho mọi người có chút phức tạp trong lòng.
Khương Thư Lan lảng tránh hành động của sĩ quan hậu cần, kéo tay đứng dậy: “Sĩ quan hậu cần, anh đang làm gì vậy? Tôi cũng là vì người trong quân đội thôi, tôi là vợ của quân nhân mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận