Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 716:

Chỉ là đôi mắt sưng phù sau cả một đêm khóc lóc kia vẫn chưa thể tiêu tan đi được.
Tiêu Ái Kính nhìn vào bản thân ở trong gương, chị ta đứng lên, nói với Tống Vệ Quốc: “Đi thôi!”
Cửa vừa mở ra, mấy đứa nhỏ cũng thiếu chút nữa mà ngã xuống.
Hóa ra lúc Tống Vệ Quốc và Tiêu Ái Kính đang nói chuyện, mấy đứa nhỏ cũng dán tai vào cửa mà nghe lén.
Cửa bất thình lình được mở ra như vậy không khỏi khiến mấy đứa nhỏ bị bại lộ.
Tiêu Ái Kính cúi đầu, nhìn ba đứa nhỏ, chỉ cảm thấy trong lòng có muôn vàn không nỡ, lại vô cùng khổ sở, cuối cùng chỉ có thể ngồi xổm xuống mà ôm lấy bọn họ: “Mẹ phải đi làm, phải đi công tác xa một chút, sau này sẽ không về trong một thời gian dài, lúc mẹ không có ở nhà, Quyên Quyên phải chăm sóc cho em trai em gái đó có biết chưa?”
Hai đứa nhỏ hơn không hiểu được, chỉ một mực ôm lấy chân Tiêu Ái Kính không cho chị ta đi.
Nhưng Quyên Quyên mười hai tuổi đã hiểu được ý mẹ mình rồi, hốc mắt con bé đỏ lên, chất chứa bao nhiêu nước mắt trong đó: “Mẹ, có thể vì Quyên Quyên mà đừng đi có được không?”
Tiêu Ái Kính buộc bản thân không nhìn đến bộ dạng cầu xin kia của con gái.
Chị ta đẩy tay của Quyên Quyên ra, đứng lên: “Mẹ phải đi kiếm tiền, lấy tiền mua váy hoa cho Quyên Quyên, Quyên Quyên hãy nghe lời đi.”
Dứt lời, cô ta không nhìn sắc mặt mấy đứa nhỏ nữa mà trực tiếp đi ra khỏi cửa luôn.
Chị ta vừa đi, mấy đứa nhỏ lập tức đuổi theo: “Mẹ, mẹ đừng đi mà.”
“Mẹ đừng vứt bỏ bọn con mà.” Bọn họ khóc lóc thành tiếng, cầu xin khẩn khoản.
Thiếu chút nữa đã khiến cho Tiêu Ái Kính quay lại đó rồi, nhưng chị ta vẫn không quay đầu mà tiếp tục hướng về phía trước, đi đến nơi mấy đứa nhỏ không thấy được nữa.
Nước mắt chị ta tuôn ra đầy mặt.
Chị ta từ từ đi ra ngoài, trùng hợp gặp Khương Thư Lan đang mang thai đi dạo xung quanh.
Chỉ trong nháy mắt, bốn mắt liền gặp nhau....
Khương Thư Lan đang mang thai, cô chưa bao giờ nghĩ đến có ngày Tiêu Ái Kính không ai bì nổi kia sẽ rơi lệ như vậy.
Cứ như thế trong nháy mắt, Khương Thư Lan liền trở nên thất thần, lời đến bên miệng rồi cũng không biết nói gì cho phải.
Tiêu Ái Kính chỉ nhìn cô một cái rồi bỏ đi.
Mẹ Khương ở bên cạnh đang dìu Khương Thư Lan lại không nhịn được mà nói: “Cô ta bị làm sao vậy?”
Bà cũng biết con gái mình cùng với Tiêu Ái Kính vốn không ưa gì nhau.
Chính xác hơn mà nói thì Tiêu Ái Kính vẫn luôn hãm hại con gái bà.
Khương Thư Lan lắc đầu, nghĩ đến tin sốc sáng nay vừa nghe, cô cũng không có tâm trạng gì để nói về chuyện này nữa.
Nhưng mà bọn họ vừa bước được thêm mấy bước nữa, chính ủy Tống cũng đi từ trong nhà ra, hắn đang hạy bước nhỏ mà ra.
Lúc này Khương Thư Lan quay qua nhìn chính ủy Tống, sau đó chỉ về hướng mà Tiêu Ái Kính vừa rời đi: “Chạy về bên kia rồi.”
Chính ủy Tống gật đầu: “Cảm ơn.”
Vừa định đuổi theo, Khương Thư Lan vẫn nhịn không được mà nói: “Chính ủy Tống, anh thực sự phải ly hôn như vậy sao?”
Nếu như bọn họ ly hôn thì chẳng khác nào hủy hoại cuộc sống của mình.
Sự nghiệp sao có thể thăng tiến được đây?
Chính ủy Tống trầm mặc, hắn ta gật đầu, cũng không biết phải nói gì cho đúng.
Chỉ có thể gật đầu rồi sải bước rời khỏi đó.
Hắn ta vừa đi, Khương Thư Lan liền thở dài, mẹ Khương ở bên cạnh không khỏi nói: “Đang sống yên ổn sao tự nhiên lại ly hôn như vậy?”
Cha mẹ ly hôn, người đáng thương nhất không phải chính là mấy đứa nhỏ sao?
Khương Thư Lan đại khái cũng đoán được một ít rồi, có thể là vì chuyện tuyển người ở nhà máy hải sản cùng với nhà máy hoa quả khô.
Tống Vệ Quốc là chính ủy, lại là người phụ trách chính trong việc tuyển nhân công lần này, tính tình hắn ta cương trực công chính, trong mắt không dính lấy một hạt bụi.
Nhưng Tiêu Ái Kính thì lại không như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận