Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 734:

“Em đúng là chỉ biết ăn thôi.”
Lôi Vân Bảo nhỏ giọng thì thào: “Anh quên rồi à, chúng ta đã nói là sẽ tặng quà cho em gái nữa.”
“Anh nói xem, một trăm cân vải có thể đổi được bao nhiêu tiền vậy?”
Tiểu Thiết Đản làm sao có thể biết được? Cậu bé lắc đầu nói: “Một trăm cân vải không có giá trị, nhưng một trăm cân vải đóng hộp thì chắc chắn có giá lắm đó.”
Vừa mới nói xong, hai đứa nhỏ nhìn nhau nói: “Xem ra nếu đổi cách gọi tên sẽ rất có giá.”
Rõ ràng vải thiều không có giá trị, khắp núi rừng đồng bằng, chỉ cần muốn tìm là có thể tìm được.
Hai mắt Tiểu Thiết Đản sáng lên, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Em nghĩ xem, nếu sau này anh gọi em là Lôi Kim Bảo, có phải em sẽ trông quý giá giống như vàng không?”
“Vậy thì em sẽ gọi anh là Tiểu Kim Đản, chẳng phải càng quý giá hơn sao?!”
Hai đứa trẻ bắt đầu tính toán.
“Không được, khi nào nhận được vải thiều, chúng ta về bảo cô đổi tên giúp bọn mình đi!”
“Em tên là Lôi Kim Bảo!”
“Anh tên là Tiểu Kim Đản!”
Sau đó cả hai đột nhiên im lặng.
Lôi Vân Bảo nhỏ giọng nói: “Em có giá như vậy, có phải bọn buôn người sẽ đến bắt em đi lần nữa không?”
Cái này… Có vẻ như là vậy....
“Hay là chúng ta không đổi tên nữa?” Tiểu Thiết Đản thử nói.
“Không đổi tên thì sao trở nên giàu có được?”
Lôi Vân Bảo rơi vào suy tư: “Nhưng mà có tiền thì cũng bị bọn buôn người bắt mà.”
Cậu bé từng bị bọn buôn người bắt nên rất sợ.
Đúng là khó để quyết định quá!
“Nếu không, không đổi tên, như vậy....” Tiểu Thiết Đản kề sát vào lỗ tai của Lôi Vân Bảo: “Sau này chúng ta lén gọi thôi.”
“Anh gọi em là Kim Bảo.”
“Em gọi anh là Tiểu Kim Đản.”
Như vậy bọn họ vẫn có tiền, chỉ là không để cho tên buôn người biết thôi.
Ý này hay đấy, mắt Lôi Vân Bảo sáng lên: “Cứ gọi vậy đi ạ.”
“Chúng ta len lén gọi thôi.”
Cho nên sau khi đợi thu gom hơn mười mấy cân quả vải và mười cân quả xoài.
Hai đứa bé không khiêng đi nổi nữa, giống như con kiến chuyển nhà vậy, đi một đoạn lại dừng một đoạn: “Kim Bảo, em đợi anh với.”
“Tiểu Kim Đản, anh đi chậm quá.” Lôi Vân Bảo ghét bỏ nói.
Không phải Tiểu Thiết Đản chậm, mà là đồ của hai người quá nhiều, mười quả vải đổi thành hơn mười cân quả vải, còn có hơn hai mươi cân quả xoài phía sau, đã quá sức của hai người họ.
Lôi kéo suốt dọc đường khiến trái cây cũng sắp bị hư.
Lôi Vân Bảo nhìn thấy Hầu Tử và Bốn Mắt tuần tra liền gọi: “Chú Hầu Tử, chú Bốn Mắt.”
Nhảy lên vẫy vẫy tay, gộp lại còn chưa cao bằng một bệ đá.
Hầu Tử và Bốn Mắt nhìn một hồi lâu mới chú ý tới hai người đang ở đâu. Họ liền dừng bước lại ngay, nói với chiến sĩ bên cạnh một tiếng rồi Hầu Tử chạy chậm qua.
“Sao hai cháu lại ở đây?”
Đây là vị trí khá xa, hai đứa bé này lại đi xa như vậy.
Lôi Vân Bảo và Tiểu Thiết Đản liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng tử xoay chuyển, lấy mấy trái vải trong túi ra đưa cho Hầu Tử: “Chú Hầu Tử, mời chú ăn vải ạ!”
Trẻ con còn biết giải quyết hơn cả người lớn.
Hầu Tử lắc đầu: “Trong lúc bọn chú tuần tra không được ăn thứ gì, cháu ăn đi!”
Lôi Vân Bảo gấp gáp, dậm chân một cái: “Chú không ăn đồ của bọn cháu, sao bọn cháu nhờ chú làm việc được!?”
Mặc dù thông minh, cũng có cẩn thận nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, căn bản là không thể che giấu được, há miệng một cái đã để lộ rồi.
Hầu Tử cố ý ra vẻ suy sụp: “Hai cháu gọi chú qua đây, là để mang quả vải cho hai đứa phải không?”
Hai đứa nhỏ nhìn nhau, dường như cảm thấy không đúng lắm.
“Vâng, không được sao ạ?”
Tiểu Thiết Đản túm Lôi Vân Bảo lại, dè dặt nói: “Chú Hầu Tử, bọn cháu sẽ không để chú làm không công.”
Cậu bé vắt hết óc, móc ra một xu trong áo, lại nhìn Lôi Vân Bảo một cái.
Trong một giây Lôi Vân Bảo đã hiểu, móc móc tìm tìm trong túi áo cũng mò được một xu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận