Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 735:

Tiểu Thiết Đản thu hai xu lại đưa cho Hầu Tử: “Chú Hầu Tử, đây là phí lao động ạ.”
Nếu đã không thích ăn quả vải, vậy chỉ có thể lấy tiền thu mua thôi.
Thực ra trước khi trả tiền, Tiểu Thiết Đản đã tính toán. Hai xu đổi nhiều trái cây như vậy để cô làm nhiều vải đóng hộp và xoài đóng hộp, giá này có thể coi như là kiểm soát được.
Thấy bọn trẻ làm đến mức này, Hầu Tử cũng không trêu bọn họ nữa, nhấc một đống lớn quả vải và quả xoài lên rồi đi.
Tiền đưa không được nhận, Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo nhìn nhau: “Chú ấy có ý gì vậy chứ?”
“Ý là không cần tiền, mau đuổi theo đi.”
Hai người trân trọng nhét tiền vào túi quần lần nữa, đuổi theo giống như đạn pháo.
Đợi đến khi Khương Thư Lan nhìn thấy Hầu Tử đích thân đưa hai đứa nhỏ đến, bỗng chốc cô sững sờ, muốn đứng dậy đón tiếp lại bị Hầu Tử vội vàng ấn xuống, thật ra cậu ấy cũng không ấn mà chỉ đỡ một cái.
“Chị dâu, chị đừng đứng lên, nhìn bụng chị là em lại thấy sợ.”
Sao lại có thể lớn đến như vậy!?
Hầu Tử cẩn thận từng li từng tí.
Khương Thư Lan dở khóc dở cười, lúc nhìn thấy quả vải và quả xoài Hầu Tử xách trong tay mới hiểu ra rồi nhìn về phía hai kẻ đầu têu theo bản năng.
Không ai khác chính là Tiết Thiết Đản và Lôi Vân Bảo.
Hai đứa trốn phía sau Hầu Tử: “Là chú Hầu Tử muốn đưa bọn cháu về ạ.”
“Vâng ạ, không phải bọn cháu ép buộc đâu.”
Hai đứa nhỏ này gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, thật sự khiến cho Hầu Tử mở rộng tầm mắt.
Cậu ấy cũng biết hai đứa bé này sợ bị mắng nên mới như vậy, cũng không vạch trần: “Gặp trên đường, nhìn thấy hai đứa cầm đồ rất khó khăn nên em đưa về.”
Khương Thư Lan nói tiếng cảm ơn với Hầu Tử, lại bảo mẹ Khương rót một chén nước đậu xanh cho cậu ấy.
Rồi gặng hỏi hai đứa nhỏ: “Lấy ở đâu vậy?”
Không giống như bọn nó tự hái, tự hái sẽ không được nhiều như vậy.
Lôi Vân Bảo và Tiểu Thiết Đản liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều không lên tiếng.
“Không nói phải không?”
Khương Thư Lan đỡ ghế nằm, từ từ đứng lên: “Nếu như không nói, sau này mà có trái cây đóng hộp là sẽ không có phần của hai đứa.”
Lập tức bắt được điểm để đe dọa bọn nhỏ.
“Đừng ạ, để cháu nói.”
Lôi Vân Bảo thiếu kiên nhẫn trước, nhỏ giọng nói: “Là đổi ạ.”
Tiểu Thiết Đản muốn kéo cậu bé nhưng Khương Thư Lan đã mở miệng hỏi: “Đổi cái gì?”
Một ánh mắt nhìn về phía Tiểu Thiết Đản, cậu bé bỗng chốc yên lặng.
“Thì là....”
Lôi Vân Bảo ấp úng: “Thì là lấy vải đóng hộp cô cho chúng cháu để đổi.”
Khương Thư Lan nhíu mày theo bản năng, cô múc một chén nhỏ cho mỗi đứa bọn chúng, cái đó mới được bao nhiêu?
Vậy mà lại đổi được nhiều trái cây như vậy sao?
Quả vải này ít nhất cũng phải mười cân, chứ đừng nói đến còn có hơn hai mươi quả xoài.
“Đổi thế nào?”
Nếu trong đây không có mờ ám nào, cô sẽ không tin.
Mắt thấy giấu không nổi nữa, lúc này Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo mới khai báo lại lần nữa: “Một quả vải đóng hộp đổi được một cân vải, nếu như không có quả vải thì lấy trái cây khác đến đổi, lúc đó sẽ được hai cân.”
Lời này được thốt ra, cha Khương vốn đang làm cao thuốc ở trong sân cũng không nhịn được mà nhìn qua.
Vốn dĩ Hầu Tử đang định đi cũng dừng bước.
Thậm chí mẹ Khương vốn định đi vào phòng bếp, lúc này bà không thể không đứng yên tại chỗ.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hai đứa nhỏ.
Rất thông minh!
Đây là phản ứng đầu tiên của bọn họ.
Nhưng mà nhìn sắc mặt dần dần tối sầm lại của Khương Thư Lan, tất cả mọi người đều không dám lên tiếng.
Lúc Khương Thư Lan dạy dỗ đứa nhỏ, tốt nhất bọn họ không nên lên tiếng, nếu không sẽ bị Khương Thư Lan dạy dỗ cùng luôn.
Thấy sắc mặt của cô càng ngày càng đen, Lôi Vân Bảo và Tiểu Thiết Đản cũng thấp thỏm không yên, một đứa duỗi cái tay nhỏ bé nắm lấy quần áo của Khương Thư Lan: “Cô ơi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận