Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 736:

Giọng nói mang theo chút dè dặt và làm nũng.
Khương Thư Lan không hề nhúc nhích, cô cũng cảm thấy hai đứa bé này thông minh nhưng thông minh quá mức…
Loại chuyện này không thể khen chúng được.
Ít nhất bây giờ không thể khen được, thời đại này không cho phép làm ăn, sự thông minh của bọn chúng sẽ gây hại cho hai đứa.
“Ai nghĩ ra cái này?”
Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo liếc mắt nhìn nhau: “Bọn cháu cùng nghĩ ra ạ.”
“Những bạn nhỏ khác đồng ý chưa?”
“Dạ, tất cả đều đồng ý, vải đóng hộp cô làm ngon như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ đồng ý, hơn nữa còn tranh nhau cướp lấy.”
Còn không quên nịnh nọt.
Khương Thư Lan day day ấn đường, nếu nói hai đứa sai thì cũng không sai, bọn nhỏ thông minh hơn so với mấy đứa bé bình thường, nhưng nếu muốn nói đúng thì cũng không phải.
Bọn chúng mới mấy tuổi đâu chứ?
Hai đứa cộng lại còn chưa được mười tuổi.
Bây giờ dám lén buôn bán, Khương Thư Lan không dám tưởng tượng sau này bọn nhỏ lớn lên trong thời đại cấm buôn bán này sẽ như thế nào.
Cô thà để cho bọn nhỏ sống bình thường một chút, như vậy ít nhất có thể bảo vệ được sự an toàn cơ bản nhất.
Thấy Khương Thư Lan im lặng, hai đứa nhỏ cũng lo lắng không yên theo.
Đúng lúc Chu Trung Phong vừa mới tan làm về thấy cảnh này bèn nói với Khương Thư Lan: “Đi vào nghỉ ngơi đi, để anh dạy bảo bọn nó.”
Khương Thư Lan có hơi do dự.
Chu Trung Phong: “Suy nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng.”
Lời này lập tức chọc đúng điểm yếu của cô.
Khương Thư Lan sờ sờ bụng: “Anh nói hai đứa cho tốt, đừng động tay động chân.”
Chu Trung Phong ừ một tiếng.
Sau khi đợi Khương Thư Lan đi vào, vẻ mặt dịu dàng trên mặt Chu Trung Phong trùng xuống, sau đó quay đầu nhìn hai đứa bé: “Lấy vật đổi vật sao?”
Tiểu Thiết Đản hơi sợ hãi, nhưng Lôi Vân Bảo lại gật đầu.
“Cũng thông minh đấy.”
Lời này được thốt ra, sự vui vẻ liền hiện lên trên mặt hai đứa nhỏ theo bản năng, nhưng lời tiếp theo của Chu Trung Phong lại khiến cho bọn họ không còn cười nữa.
“Hai cháu có thể lấy vật đổi vật, nhưng phải công bằng. Nếu như đối thủ lần này của hai cháu không phải là trẻ con, mà là người lớn, hai đứa cảm thấy bản thân có thể thuận lợi sao?”
Cái này.... Tiểu Thiết Đản gảy ngón tay. Lôi Vân Bảo cúi đầu, không nói chuyện.
“Chứ chưa kể, bây giờ không cho phép kinh doanh tư nhân, dù cho phép chú cũng hy vọng hai cháu có thể làm thương nhân chân chính.”
Chứ không phải là gian thương.
Mười quả vải đổi được hơn ba mươi cân, tuy một vốn bốn lời, nhưng mà sao? Một lần thuận lợi, còn sau này thì sao?
Có phải lần sau lòng dạ còn hiểm độc hơn lần trước không?
Cách giáo dục của Chu Trung Phong không giống Khương Thư Lan. Cô nghiêng về phía cẩn thận, dưới tình huống hoàn cảnh không cho phép này, cô hy vọng hai đứa nhỏ đều yên ổn.
Nhưng mà Chu Trung Phong lại khác.
Anh có thể cho phép bọn nhỏ lấy vật đổi vật, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có lương tâm.
Không thể làm gian thương.
“Chú, ý chú nói là bọn cháu có thể đổi đồ vậy nhưng không được quá mức sao ạ?”
Một quả vải đổi một cân vải, hai cân xoài là quá mức.
“Có thể hiểu là như vậy.”
“Làm người có thể khôn khéo, nhưng phải phúc hậu.” Sau đó, anh đổi lời nói thẳng thắn hơn: “Cháu nói xem đến khi bọn họ nhận ra, biết bản thân chịu lỗ, sau này có còn đổi với hai đứa không?”
Chắc chắn là không.
Hai đứa bé cùng lắc đầu.
“Là vậy đấy.” Chu Trung Phong xoa xoa đầu, nghiêm túc dạy bảo: “Nhớ kỹ nhổ lông dê phải nhổ từng chút một, không thể nhổ trọc luôn được.”
Mọi người: “...”
Đây là cách giáo dục sao?
Thậm chí Khương Thư Lan ở trong phòng nghe nói như thế thì thiếu chút nữa không nhịn được mà đi ra, nhưng nghĩ lại, lúc đó bọn họ đều đã đồng ý với đối phương.
Lúc dạy dỗ bọn nhỏ thì không nên can thiệp vào chuyện của nhau.
Khương Thư Lan hít sâu một hơi, bỏ đi bỏ đi, không được tức giận không được tức giận.
Lời này của Chu Trung Phong khiến nhóm người lớn sốc, nhưng trong mắt của Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo là một cách rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận