Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 737:

Ánh mắt hai đứa nhỏ sáng long lanh: “Dượng ơi, ý dượng là, bảo cháu đổi một người, nhổ từng chút một sao ạ?”
Nếu lần này của bọn họ là một trăm đồng nhỏ, vậy bọn họ có thể đổi được một trăm cân quả vải rồi.
Cái này bự lắm đó.
“Đúng vậy!”
Sau đó Chu Trung Phong xoay chuyển câu chuyện, lại dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài đi chợ đêm của hải đảo.
Đúng vậy! Ở hải đảo cũng có chợ đêm. Nói là chợ đêm, nhưng chẳng qua là một con đường mà thôi, trong lòng, trong túi của những người đó đều cất giấu một ít đồ.
Ánh mắt hơi cảnh giác, lẩm bẩm càu nhàu quan sát bốn phía.
“Biết bọn họ đang làm gì không?” Một tay Chu Trung Phong bế một đứa nhỏ hỏi.
Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo cùng nhau lắc đầu.
“Đây là chợ đêm, cũng chính là chuyện mà trước đó các cháu làm, là nơi mua bán với nhau.”
Lời này vừa được thốt ra, ánh mắt hai đứa bé đều sáng lên, bọn họ đã từng gặp trường hợp như vậy đó!
Chỉ là trong chớp mắt, hai đứa bé đều bị doạ.
Bởi vì vốn dĩ có người đang lén lút mua bán thì lập tức bị người trong tối bắt được, đúng vậy, chính là bắt.
Bỗng chốc mặt chúi xuống đất, đồ vật rơi xuống mặt đất, giống như cá mất nước, chỉ có thể bị đối phương bắt lấy.
“Anh đã vi phạm quy định trên đảo, xin đi theo chúng tôi một chuyến.”
Lời này rơi vào tai hai đứa nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch ra: “Dượng dượng, dượng ơi, sao bọn họ lại bị bắt vậy ạ?”
Giọng điệu của Chu Trung Phong hết sức bình tĩnh: “Bởi vì lén lút buôn bán.”
Lời này vừa dứt, hai đứa bé đều run lên.
Chu Trung Phong ôm bọn họ nên có thể cảm nhận rõ ràng, anh hỏi tiếp: “Sau này hai đứa còn định buôn bán lén lút nữa không?”
Hai đứa bé đều im lặng.
Cuối cùng Lôi Vân Bảo yếu ớt mở miệng: “Cháu vẫn muốn làm.”
Tiểu Thiết Đản: “Cháu cũng vậy ạ.”
Chu Trung Phong: “...”
Cảm thấy bất ngờ chưa?!!
Khương Thư Lan không biết Chu Trung Phong dạy dỗ hai đứa trẻ như thế nào, nhưng cô phát hiện ra, từ sau khi trở về hai đứa nhóc càng tập trung vào việc buôn bán hơn.
Thậm chí lúc trước vì sợ cô nên không dám đến tìm, vậy mà bây giờ đã dám đến tìm cô hỏi, nói lúc trước còn thiếu bọn nhỏ ba hộp vải chưa có đưa.
Khương Thư Lan: “…”
Cô ai oán liếc nhìn Chu Trung Phong.
Không phải anh nói đi dạy dỗ bọn trẻ sao? Dạy dỗ như vậy đấy hả?
Sau khi dạy bảo còn nghiêm trọng hơn.
Chu Trung Phong gãi mũi, ho nhẹ một tiếng: “Không phải lỗi của anh, hai đứa nhóc này hơi cố chấp với thứ trao đổi đó, đợi bọn chúng quên nó đi là được rồi.”
“Hơn nữa em không cần quá lo lắng bọn chúng đi sai đường, chúng ta biết rõ hướng đi rồi, chắc chắn sẽ không thất bại.”
Trẻ con đều như thế, thấy cái mới mẻ là thích thú.
Nhưng bọn họ lại không biết không phải Lôi Vân Bảo và Tiểu Thiết Đản thấy thích thú bởi vì thấy cái mới, mà là vì muốn chuẩn bị quà cho đứa em gái tương lai của mình.
Hai đứa nhóc muốn kiếm tiền, nhưng mà tiền đâu có dễ kiếm như vậy?
Có vải với xoài đó, nhưng cũng chỉ là xô vàng đầu tiên thôi.
Đừng nghĩ tới trăm triệu, vừa mới bắt đầu suýt chút nữa là thất bại rồi.
Thấy Chu Trung Phong nói như vậy, Khương Thư Lan cũng không hỏi thêm, chỉ liếc mắt nhìn hai đứa nhỏ.
Hai đứa nhỏ lập tức vỗ ngực bảo đảm: “Cô, cô cứ yên tâm đi, bọn cháu chắc chắn sẽ không làm bậy.”
Khương Thư Lan ừ một tiếng, cũng không tham gia vào việc của bọn họ nữa.
Mà lúc này cha Khương cũng bào chế xong dược liệu hái được trên núi, trước tiên làm mười phần thuốc mỡ bôi, tính để cho Khương Thư Lan bôi lên eo hông và phía sau lưng.
Nhưng cha Khương không ngờ tới là Hầu Tử đã để ý thấy.
Hầu Tử vừa nghe nói là trị đau eo, nịnh nọt nói: “Chú, chú xem có thể cho con một phần được không?”
Thấy Khương Thư Lan không ở sân, cậu ta yên tâm mạnh dạn trực tiếp cởi quần áo của mình, lộ ra một vết bầm tím và sưng tấy lớn trên lưng.
“Lần trước huấn luyện ngoài trời, cháu không cẩn thận va vào đầu cọc gỗ, đau mấy ngày liền, cháu cứ tưởng sẽ mau khỏi, nhưng qua mấy ngày như vậy rồi mà vẫn không thấy nó bớt sưng đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận