Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 738:

Bộ đội bọn họ bị thương trên người lúc huấn luyện ngoài trời là chuyện bình thường.
Cha Khương nghe thấy vậy, buông thuốc mỡ trong tay xuống, trực tiếp sờ lên lưng Hầu Tử: “Chỗ này sao?”
Hầu Tử: “Dịch xuống bên trái một chút ạ.”
Cha Khương chạm vào một phát, thấy rõ một khối xương ở sai vị trí nhô lên, ông lập tức hỏi một tiếng: “Lúc trưa cậu ăn gì?”
Hầu Tử trả lời theo bản năng: “Ăn đậu que nấu với mì ạ.”
Lời còn chưa dứt thì đã nghe thấy tiếng răng rắc.
Đoạn xương nhô lên đã về đúng vị trí.
Hầu Tử chỉ cảm thấy một trận đau nhói ở phía xương sau, sau đó cơn đau mơ hồ vừa nãy dường như biến mắt trong tích tắc.
“Chú?” Hầu Tử vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Cha Khương: “Không có gì nghiêm trọng, xương bị trật thôi, tôi vừa mới nắn lại cái xương cho cậu rồi, đợi lát nữa tôi đưa cho ba loại thuốc mỡ, cậu mang về mà bôi.”
“Thuốc mỡ mà chị dâu cậu dùng, không phải là tiếc không cho cậu, mà nó dùng cho thai phụ, có nhiều loại thuốc tôi không dám cho vào, cho nên cũng giảm tác dụng đi nhiều.”
“Tôi phối cho cậu loại thuốc mỡ khác, là loại thuốc đúng với bệnh của cậu.”
Hầu Tử: “Được, được ạ.”
Cậu ấy ngượng ngùng gãi đầu, vậy mà lúc trước còn muốn lấy thuốc mỡ của chị dâu, thật đáng xấu hổ.
Đúng là cái gì cũng có thể làm khi tuyệt vọng. Cái gì cũng muốn thử.
Đợi cha Khương lấy được thảo dược, bào chế xong ba loại thuốc mỡ khác sau đó đưa cho Hầu Tử.
Hầu Tử lại hơi ngượng ngùng nhận lấy: “Chú, chú xem chỗ này hết bao nhiêu ạ? Cháu sẽ gửi tiền.”
Không chỉ trả tiền chữa trị mà còn cả tiền thuốc và thảo mộc.
Cha Khương theo bản năng nhìn Chu Trung Phong.
Đây là quân đội của con rể, nếu ông lấy tiền thì hơi ngượng ngùng, hơn nữa thuốc cũng không đắt.
Chu Trung Phong nói: “Cha, hết bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu đi ạ.”
Hơn nữa anh nghĩ, nếu Hầu Tử trở về nói tốt cho ông, sau này có khả năng việc cha Khương làm ăn sẽ bận rộn.
Cha Khương nghĩ nghĩ: “Vậy cậu đưa năm hào đi!”
Lời vừa nói ra, toàn bộ sân đều trở nên yên tĩnh trầm xuống.
“Sao thế? Nhiều à? Vậy thì ba hào cũng được, có lòng là được rồi.”
Thảo dược hái được trên núi không tốn nhiều sức, chỉ là lúc điều chế thuốc mỡ hơi phiền phức, toàn bộ tay đều biến thành màu đen, qua mười ngày nửa tháng vẫn chưa hết màu đen.
Hầu Tử vội giải thích: “Không phải, không phải thế đâu chú, chú lấy vậy là ít quá rồi.”
“Lần trước cháu vừa mới bị ngã, vào phòng y tế, chỉ thoa một ít thuốc tím với kê một số loại thuốc hạ sốt chống viêm thế mà tốn hết hơn hai đồng.”
Cha Khương ở bên này không những giúp cậu nắn xương, còn kê riêng một đơn thuốc khác, vậy mà hết có năm hào, không đúng, có ba hào thôi.
“Thuốc tây có giá, còn tôi đây không tốn nhiều phí, đều là thảo dược hái từ trên núi, không đáng tiền, cậu đưa năm hào được rồi, coi như phí cho công thầy thuốc vất vả đi.”
Cậu ta vẫn còn cảm thấy ngượng ngùng.
Cuối cùng vẫn xem như người một nhà.
Hầu Tử vừa nghe đã hiểu, móc ra một đồng trong túi, đặt lên trên bàn xong chạy đi ngay: “Chú, cháu để trên bàn đó, chú không cần tìm cháu, cháu đi đây.”
Chỗ này còn nhiều hơn năm hào.
Cha Khương nhìn chỗ tiền kia, lại nhìn sang Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong: “Cha, cha cứ cầm chỗ tiền đó đi, đây là do cha xứng đáng nhận được.”
Năm hào, anh cũng thấy như vậy là quá rẻ.
Thấy Chu Trung Phong nói như vậy, cha Khương cũng không mơ hồ nữa, cất giọng nói: “Lần sau cậu ta qua đây, cha sẽ cho thêm ba loại thuốc nữa.”
Loại mà không cần tiền.
Ông lấy tiền không phải do lòng tham, mà là nghĩ đến lúc tích cóp đủ rồi đưa cho Thư Lan, coi như phí sinh hoạt trong nhà.
Lúc tới đây, ông đã muốn tự trang trải phí sinh hoạt, nhưng mà cả Thư Lan và Chu Trung Phong đều không đồng ý.
Bây giờ cũng coi như làm lại nghề cũ, nếu thật sự có thể kiếm ra tiền thì cũng không tệ.
Có lẽ kiếm được tiền, sẽ không có chuyện miệng ăn núi lở, tâm trạng của cha Khương tốt lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận