Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 750:

Đợi một khi xây dựng xong nhà xưởng rồi để cho công nhân của nhà xưởng hoa quả khô đi lấy hoa quả giúp, giúp tẩy rửa rồi lột vỏ là bốn người bọn họ chỉ cần nấu thành đồ đóng hộp là được.
Đợi sau khi xây dựng xong xuôi hết rồi, chỉ cần lựa chọn người đáng tin cậy là xong.
Chu Trung Phong ừm một tiếng, anh lại nói ra một câu: “Lọ để đóng hộp, anh phải nhanh chóng đặt hàng ở bên kia Dương thành, mặt khác vẫn dùng lọ ở bên hải đảo đi.”
Sản phẩm mà hải đảo bọn họ dùng sẽ thống nhất dùng một loại, cũng sẽ dễ dàng giúp mọi người nhớ được.
Nhắc tới chai lọ để đóng hộp, sĩ quan hậu cần lại bắt đầu đau đầu: “Tôi thực sự bận đến mức sắp bay lên trời luôn rồi, bận đến mức không làm gì được nữa.”
Vừa phải tuyển người, vừa phải xây nhà xưởng, lại còn phải đặt bình thủy tinh nữa.
Chu Trung Phong: “Anh có thể tìm chính ủy Tống để hỗ trợ anh, mấy ngày nữa tôi chuẩn bị đi một chuyến đến Tây Bắc, có chút bận bịu không sắp xếp được thời gian.”
Nghe được lời này, hành động ăn mận của Khương Thư Lan cũng chậm đi mấy phần.
Đi Tây Bắc sao?
Đã có trong dự kiến rồi, nhưng không ngờ lại nhanh đến như vậy.
Sau khi ra khỏi nhà máy, Chu Trung Phong dìu tay Khương Thư Lan mà đi ra ngoài: “Nghe thấy rồi sao?”
Ngay từ đầu anh vốn không có ý muốn giấu cô.
Khương Thư Lan ừ một tiếng: “Khi nào thì anh đi Tây Bắc?”
Đợt này đi, sợ là nửa tháng cũng chưa về được.
Chu Trung Phong xoa xoa tay cô, thấp giọng nói: “Không muốn anh đi sao?”
Gió biển thổi bay tóc cô, từng sợi tóc đen láy dán lên trên gò má, khiến cô trông càng đoan trang tao nhã hơn.
Lại còn vô cùng xinh đẹp.
Khương Thư Lan lắc đầu: “Không có chuyện đó đâu.” Cô sờ sờ chiếc bụng đang mang bầu của mình: “Bé cưng đã được tám tháng bảy ngày rồi, em sợ anh đi rồi sẽ không về kịp ngày mấy đứa nhỏ được sinh.”
Nếu như bỏ lỡ thì sẽ rất đáng tiếc.
Nhưng nhiệm vụ đã là như vậy rồi, Chu Trung Phong nhận nhiệm vụ của cấp trên là ba ngày sau sẽ xuất phát.
Anh có chút áy náy, theo bản năng nắm chặt lấy tay cô: “Anh xin lỗi.”
“Anh sẽ mau chóng quay trở về.”
Nhất định sẽ về trước khi hai đứa nhỏ được sinh ra.
Chu Trung Phong không đi không được, hàng hóa đã chất đống ở kho hàng của nhà xưởng rồi, sắp không chồng nổi nữa, hơn nữa ngoài anh ra thì không có ai có thể đi Tây Bắc được.
Cũng chỉ có thân phận của anh mới thích hợp để đến đó.
Anh căn bản không có cách làm chậm trễ được, cũng không thể chậm trễ được.
Khương Thư Lan nhẹ giọng nói: “Không cần xin lỗi, em vẫn luôn biết đây là công việc của anh mà.”
Gió biển thổi bay tóc của cô, lộ ra khuôn mặt trắng như ngọc: “Anh có thể đến đó thăm cha mẹ, em cũng có thể yên tâm hơn một chút.” Ngưng một lúc: “Còn vài ngày nữa, anh cùng với mẹ ở nhà chuẩn bị chút đồ đi, đến lúc đó anh chỉ việc mang qua thôi.”
Cô không phải không biết rằng Chu Trung Phong đi Tây Bắc sớm hơn, cha mẹ ở bên đó có thể chịu khổ ít hơn một chút.
Lúc này Chu Trung Phong không biết phải nói gì nữa, anh chỉ cảm thấy cuộc đời này của mình thật may mắn khi cưới được Khương Thư Lan.
Sau khi quay về nhà rồi, biết được ba ngày sau Chu Trung Phong sẽ rời khỏi hải đảo mà đi đến Tây Bắc, cả nhà đều vô cùng bận rộn lo liệu mọi việc.
Mẹ Khương làm áo bông với quần bông, là loại áo bông làm dựa theo thời tiết ở Đông Bắc của bọn họ, Tây Bắc so với Đông Bắc không có quá nhiều khác biệt, mùa đông đều vô cùng lạnh, khác ở chỗ cái lạnh của Tây Bắc rất khô còn có nhiều gió lớn.
Quần bông và áo bông mà bà ấy làm đều là làm từ loại bông rất tốt.
Vì thời tiết ở hải đảo bên này rất nóng, không dùng được bông, nên bông được bán với giá rất đắt.
Mẹ Khương cũng không hàm hồ, liền dùng khẩu phần mua bán của vợ chồng Khương Thư Lan, cùng với nhà khẩu phần ba người đội trưởng Triệu và cả khẩu phần của cả nhà Vương Thủy Hương nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận